Thương Nhân Ở Thời Kỳ Đế Chế Achaemenid - Chương 2
Chương 2: Bắt đầu từ con số không
Minh Quang cảm thấy choáng ngợp khi bước vào thành phố Susa. Những con đường đông đúc, những người dân Ba Tư mặc trang phục truyền thống, những tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, tất cả đều làm anh cảm thấy lạc lõng và xa lạ. Những tòa nhà nguy nga với những cột đá hoa văn chạm trổ tỉ mỉ, cùng với mùi hương của gia vị và trầm hương từ các cửa hàng bán lẻ tạo nên một bầu không khí hoàn toàn khác biệt so với thế giới hiện đại mà anh biết.
Người thủ lĩnh đưa Minh Quang đến một quán trọ nằm giữa khu phố sầm uất. “Ngươi hãy ở đây đêm nay. Sáng mai, chúng ta sẽ bàn về việc ngươi sẽ làm gì tiếp theo,” ông nói, rồi rời đi sau khi nói vài lời với chủ quán.
Minh Quang ngồi xuống một chiếc bàn gỗ đơn sơ, cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển. Anh cố gắng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, nhưng mọi thứ quá khó tin và không thể giải thích được. “Mình phải tìm cách trở về,” anh tự nhủ, nhưng trước mắt, anh cần phải sống sót ở nơi xa lạ này.
Đêm đó, Minh Quang không thể ngủ được. Những suy nghĩ về cuộc sống ở thời hiện đại, về gia đình và bạn bè, cứ quẩn quanh trong đầu anh. “Làm sao mình có thể xoay xở trong thế giới cổ đại này?” Anh tự hỏi.
Sáng hôm sau, khi Minh Quang đang ngồi ngoài sân quán trọ, nhâm nhi một ly nước thảo mộc, một người đàn ông lạ mặt tiến đến. Người đàn ông này cao lớn, với bộ râu rậm và đôi mắt sắc bén. Ông ta mặc một bộ trang phục bằng vải lanh màu nâu sẫm, trên tay cầm một cây gậy gỗ.
“Ngươi là Minh Quang phải không?” người đàn ông hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng có chút uy quyền.
“Phải, là tôi. Ông là ai?” Minh Quang đáp, cảm thấy cảnh giác.
“Ta là Arash, một thương nhân trong vùng này. Ta đã nghe nói về ngươi từ người thủ lĩnh hôm qua. Ông ta nói ngươi là người từ nơi rất xa đến, và không có nơi nào để đi.”
Minh Quang gật đầu. “Đúng vậy. Tôi đến từ một nơi rất xa và không biết phải làm gì tiếp theo.”
Arash nhìn Minh Quang một lúc, dường như đang đánh giá con người trước mặt. “Ta có thể giúp ngươi. Ta đang cần một người có khả năng giúp ta quản lý công việc thương mại. Ngươi có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này không?”
Minh Quang suy nghĩ trong giây lát. Anh biết rằng mình không thể tiết lộ rằng anh đến từ tương lai, nhưng cũng không thể nói rằng anh hoàn toàn không có kinh nghiệm. “Tôi đã từng làm thương mại ở quê nhà,” anh nói một cách cẩn trọng. “Tôi có chút hiểu biết về việc buôn bán.”
Arash mỉm cười, vẻ hài lòng. “Tốt. Ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng hãy nhớ rằng, ở đây, mọi thứ đều dựa trên lòng trung thành và danh dự. Nếu ngươi làm việc tốt, ta sẽ không để ngươi thiếu thốn gì. Nhưng nếu ngươi phản bội ta…”
“Ông không phải lo,” Minh Quang ngắt lời, “Tôi là người biết ơn và sẽ không quên ai đã giúp đỡ mình.”
Arash gật đầu, ra hiệu cho Minh Quang theo ông ra ngoài. Họ cùng nhau bước qua những con đường đông đúc của Susa, nơi mà sự sôi động và náo nhiệt của thành phố thể hiện rõ nét. Người dân ở đây bận rộn với các hoạt động buôn bán, từ những người bán gia vị, lụa là, đến những nghệ nhân chế tác đồ trang sức.
Arash dẫn Minh Quang đến một khu chợ lớn, nơi ông sở hữu một cửa hàng buôn bán các mặt hàng quý hiếm từ các vùng đất xa xôi. “Đây là cửa hàng của ta,” Arash nói, tay chỉ về phía một ngôi nhà lớn, với những kệ hàng đầy ắp những món hàng xa xỉ như lụa, vàng, bạc và đá quý. “Ngươi sẽ bắt đầu từ đây, học cách quản lý, tiếp khách hàng, và đảm bảo rằng mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.”
Minh Quang nhìn quanh, cảm nhận được sự phồn thịnh của nơi này. Tuy anh chưa bao giờ làm việc trong một cửa hàng buôn bán cổ đại, nhưng với kinh nghiệm quản lý và kinh doanh hiện đại của mình, anh tin rằng mình có thể làm tốt.
“Ta sẽ giới thiệu ngươi với một số đối tác của ta trong vài ngày tới,” Arash nói tiếp. “Nhưng trước tiên, ngươi phải học cách thích nghi với cuộc sống ở đây.”
Minh Quang cảm thấy sự thử thách đang đến gần, nhưng anh cũng nhận ra rằng đây là cơ hội duy nhất để anh sống sót và có thể tìm cách trở về. “Tôi sẽ làm hết sức mình,” anh nói, với quyết tâm mạnh mẽ.
Ngày qua ngày, Minh Quang bắt đầu làm quen với công việc tại cửa hàng của Arash. Anh nhanh chóng học hỏi về cách giao dịch với các thương nhân từ khắp nơi, cách đàm phán giá cả, và cách xử lý những tình huống khó khăn. Anh cũng áp dụng những kỹ năng quản lý từ thế giới hiện đại, như cách tổ chức hàng hóa, ghi chép sổ sách, và tối ưu hóa quy trình bán hàng.
Một buổi chiều, khi Minh Quang đang xem xét sổ sách, Arash đến gần và nói: “Ngươi làm việc rất tốt, Minh Quang. Ta chưa bao giờ thấy ai có thể nắm bắt nhanh như ngươi. Có lẽ ngươi thực sự là một người đặc biệt.”
Minh Quang mỉm cười. “Cảm ơn ông, Arash. Tôi chỉ cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình.”
Arash nhìn Minh Quang với ánh mắt sắc bén. “Nhưng hãy nhớ, thành công không đến dễ dàng ở nơi này. Đế chế Achaemenid rộng lớn và đầy rẫy những kẻ thù ganh ghét. Ngươi phải luôn cảnh giác.”
Minh Quang gật đầu, hiểu rằng cuộc sống tại nơi đây không chỉ đơn giản là kinh doanh, mà còn là sự sinh tồn. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng với sự thông minh và kinh nghiệm của mình, Minh Quang quyết tâm sẽ vượt qua mọi thử thách để trở thành một thương nhân giàu có và tìm cách trở về thế giới của mình.