Thương Nhân Ở Thời Kỳ Đế Chế Achaemenid - Chương 6
Chương 6: Sự lựa chọn khó khăn
Minh Quang trở về cửa hàng của Arash khi màn đêm buông xuống. Thành phố Susa yên tĩnh lạ thường, chỉ có những tiếng thì thầm xa xa của gió đêm và tiếng bước chân của các lính canh tuần tra. Minh Quang cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng an toàn trở về, nhưng tâm trí anh không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng và căng thẳng về những gì sắp xảy ra.
Arash đón anh ở cửa, khuôn mặt ông hiện rõ sự lo lắng. “Ngươi ổn chứ, Minh Quang?” Arash hỏi ngay khi thấy anh bước vào. “Ta nghe nói có sự náo động ở cung điện. Ngươi đã gặp rắc rối gì không?”
Minh Quang mỉm cười mệt mỏi. “Mọi chuyện không dễ dàng như ta tưởng, nhưng ta đã thành công. Chiếc hộp này chính là thứ ta cần để kích hoạt chiếc bình cổ và có thể trở về.”
Arash thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cau mày. “Ngươi đã nghĩ kỹ về điều này chưa, Minh Quang? Nếu ngươi thực sự sử dụng chiếc bình để trở về, ngươi có thể sẽ không bao giờ trở lại được đây nữa.”
Minh Quang nhìn chiếc hộp vàng trong tay, những hoa văn tinh xảo ánh lên dưới ánh sáng yếu ớt. Anh đã nghĩ về điều này rất nhiều, nhưng khi đối diện với sự thật, anh nhận ra rằng đây không phải là một quyết định dễ dàng.
“Ta biết,” Minh Quang đáp, giọng nói đầy trầm ngâm. “Nhưng ta không thể ở lại nơi này mãi mãi. Đây không phải là thế giới của ta, và ta cần trở về với gia đình, với cuộc sống mà ta biết.”
Arash im lặng một lúc, rồi nói: “Ngươi đã tìm được một cuộc sống ở đây, Minh Quang. Ngươi đã xây dựng được sự nghiệp, đã có những người bạn tốt. Nhưng nếu ngươi quyết định trở về, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, một khi ngươi đi, ngươi có thể sẽ không bao giờ quay lại được.”
Minh Quang biết Arash nói đúng. Trong thời gian ở Susa, anh đã học được nhiều điều, đã tạo ra mối liên hệ sâu sắc với những người như Arash. Cuộc sống ở đây, mặc dù khó khăn và nguy hiểm, nhưng cũng đã trở thành một phần của anh.
“Ta sẽ nhớ ngươi, Arash,” Minh Quang nói, giọng anh nghẹn lại. “Ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, và ta sẽ không bao giờ quên điều đó. Nhưng ta phải đi. Ta phải thử.”
Arash gật đầu, vẻ mặt ông thể hiện sự buồn bã. “Ta hiểu, Minh Quang. Và ta chúc ngươi may mắn. Nhưng hãy nhớ, nếu có gì xảy ra, đừng ép buộc bản thân. Nếu ngươi không thể trở về, hãy tìm cách sống tốt ở đây. Susa sẽ luôn là nhà của ngươi.”
Minh Quang cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc trong lòng, nhưng anh cũng biết rằng anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Anh quyết định rằng đêm nay sẽ là đêm thực hiện nghi lễ mà vị tu sĩ già đã chỉ dẫn. Đây là cơ hội duy nhất để anh trở về, và anh phải nắm lấy nó.
Anh chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho nghi lễ, từ chiếc bình cổ, chiếc hộp vàng đến những lời thần chú mà anh đã ghi nhớ kỹ lưỡng. Arash giúp anh sắp xếp không gian trong một căn phòng kín đáo của cửa hàng, nơi mà không ai có thể quấy rầy.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Minh Quang đứng trước chiếc bình cổ, trái tim anh đập mạnh. “Đây có thể là lần cuối cùng ta đứng ở nơi này,” anh thầm nghĩ. “Nếu nghi lễ thất bại, ta sẽ bị giam cầm mãi mãi trong chiếc bình này. Nhưng nếu thành công, ta sẽ trở về với thế giới của mình.”
Arash đứng bên cạnh, đôi mắt ông đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự kiên quyết. “Ngươi đã sẵn sàng chưa?” ông hỏi.
Minh Quang gật đầu. “Ta đã sẵn sàng.”
Anh mở chiếc hộp vàng, bên trong là một viên ngọc sáng rực rỡ, toát lên ánh sáng kỳ diệu. Đây chính là bảo vật mà Minh Quang đã tìm kiếm, thứ mà vị tu sĩ già đã nói là cần thiết để kích hoạt chiếc bình cổ.
Minh Quang đặt viên ngọc lên miệng chiếc bình, cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa. Anh bắt đầu đọc những câu thần chú mà vị tu sĩ đã dạy, từng chữ từng chữ vang lên trong không gian, hòa quyện với sức mạnh của chiếc bình và viên ngọc.
Đột nhiên, chiếc bình bắt đầu rung lên, phát ra ánh sáng chói lòa. Minh Quang cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển, không gian xung quanh như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy mạnh mẽ. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục đọc những câu thần chú, mặc kệ những cơn gió mạnh mẽ đang cuốn lấy anh.
Nhưng rồi, ngay khi anh nghĩ rằng mình sắp hoàn thành, một lực lượng mạnh mẽ bất ngờ tấn công. Ánh sáng từ chiếc bình đột nhiên biến thành một màu đỏ chói, và Minh Quang cảm thấy như có một cánh tay vô hình đang kéo anh về phía bình.
“Không…!” Minh Quang hét lên, nhưng tiếng nói của anh bị nuốt chửng bởi cơn bão năng lượng đang bao phủ khắp căn phòng.
Arash, đứng ở góc phòng, cảm thấy bất lực khi chứng kiến cảnh tượng đó. Ông muốn lao vào giúp đỡ Minh Quang, nhưng lực lượng kỳ lạ từ chiếc bình khiến ông không thể tiến gần.
Minh Quang cố gắng chống lại lực hút, nhưng sức mạnh của chiếc bình quá lớn. Anh cảm thấy như mình đang bị kéo vào một vực thẳm vô tận. Những hình ảnh của gia đình, bạn bè và cuộc sống hiện đại chợt hiện lên trong tâm trí anh. “Ta không thể từ bỏ… ta phải trở về!”
Nhưng ngay khi anh nghĩ rằng tất cả đã kết thúc, một âm thanh khác vang lên trong đầu anh, giọng nói của vị tu sĩ già. “Minh Quang, hãy nhớ… tâm trí mạnh mẽ là chìa khóa để điều khiển sức mạnh. Đừng để nỗi sợ hãi chi phối ngươi.”
Minh Quang tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đang chi phối mình. Anh ngừng kháng cự, thay vào đó, anh hòa mình vào cơn lốc năng lượng, điều khiển nó theo ý muốn của mình. Dần dần, sức mạnh kéo anh vào chiếc bình bắt đầu giảm dần, ánh sáng đỏ biến mất, và không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.
Khi mọi thứ lắng xuống, Minh Quang mở mắt ra, cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ trong phòng. Chiếc bình cổ vẫn nằm yên trên bàn, viên ngọc vẫn tỏa sáng rực rỡ. Anh nhìn quanh, thấy Arash đang đứng đó, khuôn mặt ông đầy vẻ ngạc nhiên và lo lắng.
“Minh Quang, ngươi ổn chứ?” Arash hỏi, giọng ông run run.
Minh Quang thở ra một hơi dài, cảm thấy kiệt sức nhưng cũng đầy hy vọng. “Ta… ta đã làm được,” anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Ta đã kiểm soát được sức mạnh của chiếc bình.”
Arash bước đến gần, nhìn Minh Quang với ánh mắt đầy tự hào. “Ngươi đã làm được, Minh Quang. Ngươi đã chiến thắng chính bản thân mình.”
Nhưng Minh Quang biết rằng cuộc hành trình của anh vẫn chưa kết thúc. Sức mạnh của chiếc bình đã được kích hoạt, nhưng anh phải quyết định liệu có nên sử dụng nó để trở về hay không. Anh đứng trước ngưỡng cửa của sự lựa chọn, và lần này, anh biết rằng quyết định của mình sẽ không chỉ ảnh hưởng đến số phận của riêng anh, mà còn của những người mà anh đã gặp và quý mến ở nơi này.