Thương Nhân Ở Thời Kỳ Đế quốc Carolingian - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình kỳ lạ
John Hargrove, một doanh nhân thành đạt ở thế kỷ 21, đang ngồi trong văn phòng của mình với ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt anh. Anh lướt qua những tài liệu về lịch sử thương mại, đang cố gắng nghiên cứu các mô hình giao thương của các đế quốc cổ đại. Bên ngoài cửa sổ, cơn bão đang đổ xuống dữ dội, gió rít và mưa rơi như trút nước.
John bỗng cảm thấy một cơn gió lốc kỳ lạ, cường độ của nó mạnh đến mức làm rung chuyển cả văn phòng. Anh đứng dậy, cố gắng đóng cửa sổ, nhưng ngay lúc đó, một cơn lốc xoáy ánh sáng bất ngờ xuất hiện, cuốn anh lên không trung. Cảm giác quay cuồng và mờ ảo bao trùm lấy anh.
Khi cơn lốc dừng lại, John phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Anh cảm thấy nhức đầu và choáng váng. Khi mở mắt, thay vì cảnh vật quen thuộc của văn phòng, anh thấy mình nằm giữa một khu chợ nhộn nhịp, với những gian hàng bày bán hàng hóa lạ mắt và những người dân ăn mặc theo phong cách cổ xưa.
John đứng dậy, nhìn quanh với sự ngạc nhiên. Các gian hàng được làm bằng gỗ và bạt, bày bán từ các loại vải thô đến thực phẩm chưa chế biến. Mùi của thịt nướng và gia vị lấp đầy không khí. Anh cảm thấy mình đang sống trong một bộ phim cổ trang.
Một người đàn ông to béo, mặc bộ áo choàng có hoa văn rực rỡ, đi qua và nhìn John với vẻ nghi ngờ.
Người đàn ông: “Ngươi là ai? Sao lại đứng giữa chợ như thế?”
John (nhăn nhó): “Tôi… tôi không biết. Tôi… có lẽ tôi bị lạc.”
Người đàn ông: “Lạc? Đừng đùa. Đây là khu chợ của thị trấn Brixen, thuộc Đế quốc Carolingian. Ngươi từ đâu tới?”
John cố gắng hiểu tình hình. Đế quốc Carolingian? Điều này có nghĩa là anh đã bị đưa về thời kỳ của Charlemagne.
John: “Tôi không biết rõ. Tôi đến từ một nơi rất xa.”
Người đàn ông nhìn John với sự nghi ngờ nhưng không hỏi thêm. Anh ta chỉ lắc đầu và quay đi. John quyết định đi theo hướng ngược lại, tìm kiếm thông tin về thời gian và địa điểm hiện tại của mình.
Đi một hồi, John gặp một người phụ nữ đang bày bán vải vóc. Cô ấy nhìn anh với sự hiếu kỳ.
Người phụ nữ: “Ngươi có vẻ lạc lõng. Có cần giúp đỡ không?”
John (hơi thở nhẹ nhõm): “Có, tôi rất cần. Tôi không biết mình đang ở đâu và làm thế nào để quay trở lại.”
Người phụ nữ (mỉm cười): “Tên ta là Elsbeth. Ngươi có thể nghỉ tạm tại nhà ta, và chúng ta sẽ tìm cách giúp ngươi. Nhưng trước tiên, ngươi phải giúp ta một tay.”
John (ngạc nhiên): “Giúp đỡ? Tôi có thể làm gì cho cô?”
Elsbeth: “Có một đám đông thợ may đang chờ vải, và họ sẽ không vui nếu không nhận được hàng. Ngươi có thể giúp ta chuyển vải tới đó không?”
John đồng ý và giúp Elsbeth chuyển các thùng vải đến khu vực của các thợ may. Trong khi làm việc, anh tiếp tục quan sát và học hỏi về cách thức hoạt động của xã hội này.
Thợ may (nhìn John với sự nghi ngờ): “Người đàn ông lạ mặt, ngươi có chắc là có thể giúp đỡ không? Chúng tôi không cần thêm phiền toái.”
John: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ. Tôi không biết gì về nơi này, nhưng tôi sẵn sàng học hỏi.”
Dù còn nhiều điều chưa hiểu, John nhận thấy rằng việc giúp đỡ Elsbeth và các thợ may ít nhất giúp anh có cơ hội hiểu thêm về thế giới xung quanh và làm quen với cuộc sống tại Đế quốc Carolingian.
Khi công việc hoàn tất, Elsbeth dẫn John về nhà cô, nơi anh sẽ ở lại trong một thời gian. John cảm thấy căng thẳng nhưng cũng hy vọng rằng trong khi ở đây, anh có thể tìm ra cách để trở về thế giới của mình, đồng thời khám phá cơ hội trong thời kỳ lịch sử này.