Thương Nhân Ở Thời Kỳ Hittite - Chương 1
Chương 1: Lạc vào Thời kỳ Cổ đại
Minh Hoài loạng choạng mở mắt, đầu anh vẫn còn đau nhức sau cú va đập mạnh. Trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Những ngọn đồi xanh trải dài, không khí trong lành và mát mẻ, nhưng điều khiến anh hoảng hốt là sự vắng mặt của bất kỳ dấu hiệu nào của thế kỷ 21. Không có tòa nhà cao tầng, không có xe cộ, chỉ có những con đường đất mấp mô và vài căn nhà gỗ rải rác.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?” Minh Hoài lẩm bẩm, cảm giác hoang mang dần biến thành nỗi lo sợ. Anh nhớ rõ mình đang ở trong phòng thí nghiệm, làm việc trên một dự án quân sự tiên tiến, thì bỗng nhiên, một luồng sáng mạnh mẽ bao trùm lấy anh, kéo anh vào một vòng xoáy khổng lồ.
Anh đứng dậy, phủi bụi trên quần áo và bắt đầu di chuyển. Minh Hoài cố gắng tìm hiểu xem mình đang ở đâu, nhưng mọi thứ xung quanh đều quá đỗi xa lạ. Anh không mang theo bất kỳ thứ gì ngoài bộ quần áo công sở và chiếc đồng hồ đeo tay. Chiếc điện thoại của anh đã mất tín hiệu, chỉ còn là một cục gạch vô dụng.
Khi đi được một đoạn, Minh Hoài nghe thấy tiếng người nói chuyện. Anh nhanh chóng trốn sau một tảng đá lớn, quan sát những người lạ mặt đang tiến lại gần. Đó là một nhóm đàn ông mặc giáp, tay cầm giáo và khiên, nói chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ mà Minh Hoài chưa từng nghe thấy. Trông họ có vẻ nghiêm nghị và đầy cảnh giác.
“Mình phải tìm cách giao tiếp với họ,” Minh Hoài nghĩ. “Nếu mình tỏ ra quá xa lạ, có thể họ sẽ coi mình là kẻ thù.” Nhưng trước khi kịp hành động, một trong số những người lính đã phát hiện ra Minh Hoài.
“Eh? Aboi, akkan?” người lính hét lớn, lập tức chỉ giáo về phía Minh Hoài. Anh lúng túng bước ra khỏi chỗ nấp, hai tay giơ lên cao để thể hiện rằng mình không có vũ khí.
“Tôi… không phải kẻ thù,” Minh Hoài nói bằng tiếng Anh, hy vọng họ hiểu được. Nhưng ngay lập tức anh nhận ra sai lầm của mình khi thấy ánh mắt nghi ngờ của những người lính.
Một trong số họ ra lệnh cho hai lính khác tiến đến, họ nhanh chóng khống chế Minh Hoài, khóa tay anh lại bằng sợi dây thừng thô ráp. Minh Hoài không thể chống cự, bị dẫn đi như một tù nhân.
Suốt quãng đường dài đến trại quân, Minh Hoài cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, từ cách họ ăn mặc, cách di chuyển, cho đến những từ ngữ cơ bản mà họ sử dụng. Anh biết rằng việc hiểu ngôn ngữ và văn hóa của họ là bước đầu tiên để sinh tồn trong môi trường này.
Khi đến trại quân, Minh Hoài bị ném vào một cái lều nhỏ, xung quanh là những người lính khác đang canh gác. Anh ngồi bệt xuống đất, thở dài mệt mỏi. Đầu anh vẫn còn quay cuồng với những sự kiện diễn ra quá nhanh chóng. Nhưng Minh Hoài biết rằng anh không thể ngồi yên chờ chết. Anh phải tìm cách thoát khỏi tình huống này.
“Ta phải dùng kiến thức của mình để lấy lòng tin của họ,” Minh Hoài nghĩ thầm. “Nếu ta có thể chứng minh mình hữu ích, họ sẽ không làm hại ta.”
Tối đó, một người lính có vẻ là chỉ huy bước vào lều. Ông ta có vẻ ngoài mạnh mẽ với bộ giáp nặng, đôi mắt sắc bén và giọng nói oai vệ. Ông nhìn chằm chằm Minh Hoài, dường như đang đánh giá xem người lạ mặt này có giá trị gì.
“Ayl tamay?” vị chỉ huy hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Minh Hoài.
Minh Hoài ngẫm nghĩ một lúc, cố gắng hiểu được câu hỏi. “Ayl tamay?” có vẻ là một câu hỏi về thân phận hoặc ý định. Anh chỉ vào chính mình và nói, “Tôi là thợ rèn. Tôi có thể chế tạo vũ khí.”
Người chỉ huy hơi nhướng mày, có lẽ vì không hiểu hết ý nghĩa của câu nói. Minh Hoài nhanh chóng vẽ lên đất hình một thanh kiếm đơn giản, rồi chỉ vào nó và nói, “Kiếm.”
Vị chỉ huy nhìn vào bức vẽ, rồi nhìn Minh Hoài với ánh mắt trầm ngâm. Cuối cùng, ông ra lệnh cho lính tháo dây trói cho Minh Hoài, rồi ra hiệu cho anh theo ông ra ngoài.
Minh Hoài được dẫn đến một xưởng rèn nhỏ trong doanh trại. Những công cụ rèn thô sơ nằm rải rác khắp nơi, với vài thanh kiếm và mũi giáo đang được chế tạo. Minh Hoài nhanh chóng nhận ra rằng những vũ khí này rất cơ bản và cần được cải tiến nếu muốn tạo ấn tượng.
Anh cầm lấy một thanh sắt, cảm nhận độ nặng của nó, rồi bắt đầu làm việc. Minh Hoài sử dụng những kỹ năng cơ bản nhất mà anh học được trong thế giới hiện đại để rèn lại thanh kiếm, làm cho lưỡi sắc bén hơn và cân đối hơn. Mặc dù các công cụ ở đây không hiện đại, nhưng kiến thức của anh về cơ khí và vật liệu đã giúp anh tạo ra một sản phẩm tốt hơn nhiều so với những gì họ có.
Khi anh hoàn thành, vị chỉ huy nhìn vào thanh kiếm với vẻ ngạc nhiên. Ông cầm lên, thử vung vài nhát, và ánh mắt ông sáng lên khi nhận ra sự khác biệt.
“Ilruk! Maho ilruk!” vị chỉ huy hét lên, và ngay lập tức, các lính khác trong trại đổ xô đến xem. Minh Hoài không hiểu hết những gì họ nói, nhưng rõ ràng anh đã gây ấn tượng mạnh.
Người chỉ huy quay lại, đặt tay lên vai Minh Hoài, mỉm cười một cách hài lòng. “Thợ rèn giỏi,” ông ta nói bằng giọng Hittite với từ ngữ đơn giản, rồi ra hiệu cho Minh Hoài rằng từ nay anh sẽ làm việc tại xưởng rèn của họ.
Minh Hoài mỉm cười đáp lại, dù trong lòng vẫn đầy lo âu. Anh đã bước đầu thành công trong việc hòa nhập vào thế giới này, nhưng tương lai vẫn còn rất nhiều thử thách. Anh tự nhủ rằng phải luôn cảnh giác và tận dụng mọi cơ hội để sinh tồn và tìm ra cách quay trở lại thời đại của mình.
Câu chuyện của Minh Hoài tại thời kỳ Hittite đã chính thức bắt đầu.