Thương Nhân Ở Thời Kỳ Nguyên Triều - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Lâm Khang theo chân người đàn ông trung niên qua những con phố đông đúc của thành Khai Bình. Tiếng rao hàng, tiếng người cười nói, và tiếng vó ngựa vang lên khắp nơi. Mùi thơm của các món ăn đường phố xộc vào mũi anh, nhưng Lâm Khang không có tâm trí để thưởng thức. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: Làm sao để quay trở về thời hiện đại?
Người đàn ông dẫn Lâm Khang đến một ngôi nhà lớn với cổng gỗ được chạm trổ công phu. Bên trong, một khu vườn nhỏ với những cây hoa đang nở rộ tạo nên khung cảnh yên bình, trái ngược với sự náo nhiệt ngoài chợ.
“Đây là nhà của ta,” người đàn ông nói, mở cổng và ra hiệu cho Lâm Khang bước vào. “Ta là Vương Hữu, một thương nhân trong thành. Ngươi có thể tạm trú ở đây cho đến khi tìm được cách giải quyết vấn đề của mình.”
Lâm Khang gật đầu cảm ơn, lòng đầy băn khoăn. “Ông Vương, tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ của ông. Nhưng tôi phải thú thật với ông rằng, tôi không phải là người của thời đại này.”
Vương Hữu khẽ nhướn mày, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên. “Ta đã nghĩ đến điều đó. Trang phục và cách ngươi nói chuyện đều khác lạ, không giống với người dân trong thành. Nhưng ngươi đừng lo, ta không phải người dễ dàng sợ hãi trước những điều kỳ lạ. Hãy kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi.”
Lâm Khang hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể lại từ đầu, từ việc anh chạm vào chiếc hộp cổ ở bảo tàng và bị cuốn vào cơn lốc xoáy thời gian như thế nào. Vương Hữu ngồi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu như đang suy nghĩ.
“Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình ở đây,” Lâm Khang kết thúc câu chuyện. “Tôi không biết làm sao để trở về, và tôi cũng không biết phải làm gì trong thời đại này.”
Vương Hữu trầm ngâm một lúc lâu trước khi lên tiếng. “Câu chuyện của ngươi thật kỳ lạ, nhưng không phải là không thể tin được. Ta từng nghe nói về những hiện tượng thần bí trong lịch sử, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một người từ tương lai. Dù vậy, ngươi cần phải sống sót và thích nghi với cuộc sống ở đây trước khi nghĩ đến chuyện quay về.”
“Nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu,” Lâm Khang thở dài, cảm thấy bất lực. “Tất cả mọi thứ ở đây đều quá khác biệt với những gì tôi biết.”
“Đúng là thời đại của chúng ta khác xa với tương lai của ngươi,” Vương Hữu nói. “Nhưng trong bất kỳ thời đại nào, sự sống sót đều phụ thuộc vào khả năng thích nghi. Ngươi là một doanh nhân, đúng không? Ngươi đã từng thành công trong thời đại của mình, vậy hãy áp dụng những gì ngươi biết vào nơi này. Dù là quá khứ hay tương lai, kinh doanh vẫn là kinh doanh.”
Lâm Khang nhìn Vương Hữu, lòng dâng lên một chút hy vọng. “Ông nói đúng. Dù hoàn cảnh thay đổi, nhưng nguyên tắc kinh doanh thì không. Có lẽ tôi có thể bắt đầu lại từ đây.”
Vương Hữu mỉm cười hài lòng. “Tốt lắm. Ta sẽ giúp ngươi. Ta đã sống và kinh doanh ở Khai Bình này nhiều năm, và ta biết rõ từng ngóc ngách ở đây. Nếu ngươi muốn học cách kinh doanh trong thời kỳ này, ta sẽ dạy ngươi. Ngươi sẽ cần phải hiểu rõ về thị trường, nhu cầu của người dân, và quan trọng hơn cả, là cách đối nhân xử thế với những người có quyền lực.”
Lâm Khang cảm thấy như mình vừa tìm được một con đường để đi tiếp. “Cảm ơn ông, ông Vương. Tôi sẽ học hỏi tất cả những gì có thể.”
“Không cần phải cảm ơn. Ta giúp ngươi vì thấy ngươi có tiềm năng. Nhưng nhớ rằng, thương trường không phải lúc nào cũng dễ dàng. Ngươi phải sẵn sàng đối mặt với những thử thách lớn.”
Vương Hữu đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Lâm Khang. “Bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu. Có rất nhiều điều ngươi cần phải học.”
Lâm Khang cúi đầu cảm ơn lần nữa, rồi theo sự hướng dẫn của Vương Hữu đến một phòng nhỏ trong ngôi nhà. Khi anh nằm xuống, tâm trí anh vẫn còn đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng ít nhất, anh đã có một mục tiêu để hướng tới. Dù thế giới này có xa lạ đến đâu, anh sẽ tìm cách thích nghi và tìm lại con đường trở về nhà.
“Ngày mai,” Lâm Khang tự nhủ, “một khởi đầu mới sẽ bắt đầu.”