Thương Nhân Ở Thời Kỳ Nguyên Triều - Chương 3
Chương 3: Bắt đầu từ con số không
Sáng hôm sau, Lâm Khang thức dậy với một cảm giác lạ lẫm. Thay vì chuông báo thức và tiếng ồn ào của thành phố hiện đại, anh được đánh thức bởi tiếng chim hót líu lo và âm thanh rì rào của cây cối. Khi mở mắt ra, anh thấy mình vẫn đang ở trong căn phòng nhỏ của ngôi nhà Vương Hữu, với ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ bằng gỗ.
“Tất cả đều là thật…” Lâm Khang tự nhủ, thở dài.
Anh bước ra ngoài, nơi Vương Hữu đang đợi. Ông đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng đơn giản với cháo và một ít rau củ. Khi Lâm Khang ngồi xuống, Vương Hữu nhìn anh với ánh mắt khích lệ.
“Ngươi đã sẵn sàng để bắt đầu chưa, Lâm Khang?” Vương Hữu hỏi, giọng điệu đầy quyết tâm.
“Tôi sẵn sàng,” Lâm Khang đáp, lòng tràn đầy quyết tâm.
Sau bữa sáng, Vương Hữu dẫn Lâm Khang đến một khu chợ nhỏ nằm sâu trong thành Khai Bình. Khu chợ này không đông đúc như những nơi khác, nhưng lại là nơi giao thương các mặt hàng thiết yếu cho dân chúng trong vùng.
“Đây là một trong những nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu,” Vương Hữu nói. “Ngươi cần phải hiểu rõ về thị trường trước khi nghĩ đến việc kinh doanh lớn hơn. Trước hết, ngươi hãy quan sát và học cách nhận biết nhu cầu của người dân.”
Lâm Khang gật đầu, rồi bắt đầu đi dạo quanh chợ, quan sát từng gian hàng. Anh nhìn thấy các tiểu thương bày bán mọi thứ từ lương thực, quần áo, đến đồ gia dụng. Những món hàng mà anh chỉ từng thấy trong các bộ phim cổ trang giờ đây hiện hữu trước mắt với đủ mọi màu sắc và hương vị.
Anh dừng lại trước một gian hàng bán lụa. Người bán hàng, một phụ nữ trung niên, đang bận rộn cắt vải và trả lời các câu hỏi của khách hàng. Lâm Khang chú ý đến cách bà ấy giới thiệu sản phẩm, sử dụng những từ ngữ khiến khách hàng cảm thấy đây là món hàng đáng giá.
“Lụa ở đây rất được ưa chuộng,” Vương Hữu nói khi đến gần Lâm Khang. “Ngươi có nhận thấy không? Người bán hàng này biết cách sử dụng lời nói để nâng giá trị của sản phẩm.”
“Đúng vậy,” Lâm Khang đáp. “Bà ấy khiến khách hàng tin rằng họ đang mua được thứ tốt nhất.”
“Chính xác,” Vương Hữu gật đầu. “Trong kinh doanh, ngươi không chỉ bán sản phẩm, mà còn bán niềm tin. Nếu ngươi có thể làm cho khách hàng tin rằng họ đang nhận được giá trị cao nhất, thì ngươi đã thành công một nửa.”
Sau khi đi qua vài gian hàng nữa, Lâm Khang bắt đầu nhận ra rằng việc kinh doanh ở đây không quá khác biệt với thời hiện đại. Vẫn là nhu cầu, cung cấp, và kỹ năng thuyết phục. Nhưng sự khác biệt lớn nhất chính là cách mà mọi người tương tác và tin tưởng lẫn nhau. Ở thời kỳ này, không có hợp đồng viết tay hay hệ thống pháp luật bảo vệ giao dịch như thời hiện đại. Tất cả đều dựa trên danh dự và lời hứa.
“Khi ngươi bắt đầu kinh doanh, danh dự của ngươi là điều quan trọng nhất,” Vương Hữu tiếp tục giải thích. “Nếu ngươi thất bại trong việc giữ lời hứa, ngươi sẽ mất tất cả. Không ai sẽ giao dịch với ngươi nữa.”
“Tôi hiểu rồi,” Lâm Khang nói. “Danh dự và uy tín là nền tảng của mọi thứ.”
“Đúng vậy,” Vương Hữu đáp. “Bây giờ, hãy bắt đầu với việc nhỏ trước. Ta sẽ giao cho ngươi quản lý một gian hàng nhỏ trong khu chợ này. Ngươi sẽ học cách bán hàng, tương tác với khách hàng, và quản lý nguồn cung ứng. Đây là bước đầu tiên để ngươi hiểu rõ về thị trường ở đây.”
Lâm Khang hít một hơi thật sâu. Anh biết rằng đây là một thử thách lớn, nhưng cũng là cơ hội để anh chứng tỏ khả năng của mình.
“Ông Vương,” Lâm Khang nói với sự quyết tâm, “tôi sẽ làm hết sức mình.”
Vương Hữu mỉm cười hài lòng. “Tốt lắm. Ngươi hãy bắt đầu ngay từ hôm nay. Hãy nhớ rằng, không có thành công nào đến mà không có khó khăn. Nhưng nếu ngươi kiên trì và học hỏi, ta tin rằng ngươi sẽ trở thành một thương nhân giỏi.”
Cả ngày hôm đó, Lâm Khang đã bắt đầu công việc mới của mình tại một gian hàng nhỏ bán các loại gia vị và thảo mộc. Ban đầu, anh gặp không ít khó khăn trong việc thuyết phục khách hàng và nắm bắt nhu cầu của họ. Nhưng với sự giúp đỡ và chỉ dẫn của Vương Hữu, anh dần dần hiểu được cách làm việc và bắt đầu tìm thấy niềm vui trong công việc.
Khi mặt trời lặn, Lâm Khang cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng đầy hứng khởi. Anh đã bán được một số lượng hàng khá lớn và bắt đầu hiểu rõ hơn về thị trường cũng như cách kinh doanh trong thời kỳ này. Anh biết rằng mình còn nhiều điều phải học, nhưng với sự kiên trì và sự hỗ trợ của Vương Hữu, anh tin rằng mình sẽ tìm được con đường thành công trong thế giới mới này.
Đêm đó, khi nằm trong phòng, Lâm Khang nghĩ về cuộc hành trình của mình và cảm thấy một niềm hy vọng mới mẻ. Dù còn nhiều thách thức phía trước, anh đã bắt đầu từ con số không và từng bước xây dựng lại cuộc sống của mình.