Thương Nhân Ở Thời Kỳ Nguyên Triều - Chương 4
Chương 4: Thách thức đầu tiên
Những ngày tiếp theo, Lâm Khang dần dần làm quen với cuộc sống mới và công việc tại khu chợ. Anh học hỏi cách giao tiếp với khách hàng, nhận biết nhu cầu thị trường và thậm chí còn thử nghiệm một vài chiến lược kinh doanh hiện đại mà anh đã áp dụng ở thời đại của mình. Những nỗ lực này bắt đầu mang lại kết quả. Gian hàng gia vị và thảo mộc của anh không chỉ thu hút được nhiều khách hàng hơn mà còn trở thành một trong những gian hàng phổ biến nhất trong khu chợ.
Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như Lâm Khang nghĩ. Một ngày nọ, khi anh đang bận rộn chuẩn bị hàng hóa cho buổi sáng, một người đàn ông lạ mặt đến gần gian hàng. Người đàn ông này cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, và có vẻ là một thương nhân giàu có. Ông ta đứng nhìn Lâm Khang một lúc, rồi bất ngờ lên tiếng.
“Ngươi là người mới ở đây, đúng không?” Người đàn ông hỏi, giọng nói trầm và uy lực.
“Đúng vậy, thưa ông. Tôi là Lâm Khang, mới kinh doanh ở đây chưa lâu,” Lâm Khang đáp lại, giữ thái độ tôn trọng nhưng không quá nhún nhường.
Người đàn ông cười nhạt, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. “Ta là Triệu Thịnh, thương nhân lớn nhất ở Khai Bình. Ta nghe nói ngươi đang thu hút rất nhiều khách hàng với gian hàng nhỏ này.”
“Ông Triệu, rất vui được gặp ông,” Lâm Khang nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Thị trường là nơi mọi người đều có cơ hội kinh doanh. Tôi chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình.”
Triệu Thịnh nhìn Lâm Khang chằm chằm, đôi mắt ông ta lóe lên vẻ đe dọa. “Ngươi có vẻ thông minh đấy, nhưng hãy nhớ rằng, Khai Bình không phải là nơi cho những kẻ ngoài cuộc dễ dàng bước vào và làm mưa làm gió. Thị trường này đã thuộc về ta từ lâu, và ta không thích ai khác can thiệp vào.”
Lâm Khang hiểu ngay rằng Triệu Thịnh đang muốn cảnh báo anh. Ông ta xem anh như một mối đe dọa và muốn anh rút lui khỏi thị trường. Nhưng Lâm Khang không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Anh đã trải qua nhiều thử thách trong cuộc sống hiện đại, và anh biết rằng sự kiên nhẫn và quyết tâm sẽ giúp anh vượt qua khó khăn.
“Ông Triệu, tôi không có ý định cạnh tranh hay gây rắc rối,” Lâm Khang đáp lại, vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh. “Nhưng tôi tin rằng thị trường luôn có chỗ cho những người chăm chỉ và sáng tạo. Tôi chỉ muốn tìm kiếm cơ hội để nuôi sống bản thân và giúp đỡ gia đình mình.”
Triệu Thịnh cười khẩy, nhưng không nói gì thêm. Ông ta quay người rời đi, để lại một bầu không khí căng thẳng.
Vương Hữu, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc từ xa, bước lại gần Lâm Khang. “Triệu Thịnh là một kẻ nguy hiểm. Hắn ta không chỉ là một thương nhân giàu có mà còn có mối quan hệ sâu rộng với các quan chức trong thành. Nếu ngươi không cẩn thận, hắn ta sẽ không ngần ngại làm hại ngươi để bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Tôi biết, ông Vương,” Lâm Khang thở dài. “Nhưng tôi không thể bỏ cuộc. Tôi đã bắt đầu từ con số không, và tôi muốn tiếp tục xây dựng những gì mình đã đạt được.”
Vương Hữu gật đầu. “Ta hiểu. Nhưng ngươi cần phải cẩn trọng. Triệu Thịnh không phải là đối thủ dễ đối phó. Hắn sẽ không dừng lại cho đến khi ngươi phải rời khỏi Khai Bình.”
Lâm Khang nhìn quanh khu chợ, nơi mà anh đã dần dần xây dựng được uy tín và sự tin tưởng từ khách hàng. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh cũng biết rằng mình đã không còn đường lùi.
Một tuần sau đó, Lâm Khang quyết định thực hiện một kế hoạch lớn. Anh nhận ra rằng lụa là một trong những mặt hàng có nhu cầu cao nhất trong vùng, nhưng giá cả lại bị kiểm soát chặt chẽ bởi các thương nhân lớn như Triệu Thịnh. Nếu anh có thể tìm cách mua được lụa với giá rẻ hơn từ các vùng xa xôi, anh sẽ có thể cạnh tranh với Triệu Thịnh mà không cần phải đối đầu trực tiếp.
Lâm Khang bắt đầu tìm kiếm thông tin về các nguồn cung cấp lụa ở những vùng ngoại thành, nơi các thương nhân nhỏ lẻ ít khi tiếp cận được. Với kiến thức kinh doanh hiện đại và khả năng đàm phán, anh dần dần thuyết phục được một số nhà cung cấp đồng ý bán lụa cho anh với giá hợp lý.
Khi lô hàng lụa đầu tiên từ nguồn cung cấp mới đến Khai Bình, Lâm Khang bắt đầu bán với giá rẻ hơn so với các thương nhân khác. Khách hàng nhanh chóng đổ xô đến gian hàng của anh, và danh tiếng của Lâm Khang càng ngày càng lan rộng.
Tuy nhiên, thành công này không đến mà không có giá. Triệu Thịnh nhanh chóng nhận ra kế hoạch của Lâm Khang và bắt đầu hành động. Hắn ta sử dụng mối quan hệ với các quan chức để gây khó dễ cho các nhà cung cấp của Lâm Khang, thậm chí thuê người đe dọa và phá hoại lô hàng của anh.
Một buổi chiều, khi Lâm Khang đang kiểm tra hàng hóa trong kho, một nhóm người lạ mặt xông vào và bắt đầu đập phá. Họ la hét và làm mọi cách để phá hủy những lô hàng lụa mà anh vừa nhận được.
“Dừng lại ngay!” Lâm Khang hét lên, lao vào ngăn cản họ.
Nhưng nhóm người đó quá đông và hung hãn. Một tên trong số họ đẩy mạnh Lâm Khang ngã xuống đất. “Đây là lời cảnh báo cho ngươi,” hắn ta gằn giọng. “Đừng có mà động vào việc kinh doanh của ông chủ Triệu.”
Khi nhóm người rời đi, Lâm Khang nhìn quanh kho hàng bị phá hủy, lòng đầy tức giận và bất lực. Nhưng thay vì sợ hãi, anh cảm thấy một luồng nhiệt huyết trỗi dậy. Anh không thể để kẻ như Triệu Thịnh lấn át mình. Đây là thách thức đầu tiên mà anh phải đối mặt, và anh quyết tâm sẽ không để mình bị đánh bại dễ dàng.
Lâm Khang đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Anh biết rằng đây chỉ là bắt đầu. Thị trường Khai Bình là nơi đầy rẫy những mưu mô và nguy hiểm, nhưng với sự thông minh và quyết tâm, anh sẽ vượt qua tất cả để bảo vệ những gì mình đã xây dựng.