Thương Nhân Thời Kỳ Phục Hưng - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình bất ngờ
Alessandro là một doanh nhân thành đạt, luôn bận rộn với công việc và các cuộc họp. Anh đến Florence lần này để tham dự một hội nghị kinh doanh lớn, nhưng cũng muốn dành chút thời gian để khám phá thành phố đầy lịch sử và văn hóa này. Trong một buổi chiều rảnh rỗi, Alessandro quyết định đi dạo quanh các con phố cổ kính, nơi mà những công trình kiến trúc tuyệt đẹp từ thời kỳ Phục Hưng vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn.
Khi đang đi qua một con ngõ nhỏ hẹp, Alessandro nhìn thấy một cửa hàng cổ kính với bảng hiệu “Arte e Mistero” (Nghệ thuật và Bí Ẩn). Cửa hàng có một bầu không khí đặc biệt, như thể nó thuộc về một thời đại khác. Anh cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn bước vào.
Bên trong, không gian được chiếu sáng mờ ảo bởi những ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu lên các vật phẩm cổ đầy huyền bí. Từng món đồ trong cửa hàng đều toát lên vẻ cổ kính và trang trọng, từ những chiếc bình gốm có họa tiết phức tạp cho đến những bức tượng nhỏ bằng đồng. Alessandro nhìn quanh một lượt, rồi ánh mắt anh dừng lại ở một góc nhỏ của cửa hàng, nơi có một bức tranh đang được che phủ bởi một tấm vải nhung đỏ.
Anh bước tới và nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống. Trước mắt anh là một bức tranh cổ tuyệt đẹp, vẽ cảnh một ngôi làng yên bình giữa những cánh đồng rộng lớn, với những ngọn núi xa xa phía chân trời. Tuy nhiên, điều làm Alessandro ngạc nhiên chính là sự sống động của bức tranh, như thể cảnh vật bên trong đang chuyển động.
“Ngài có vẻ rất quan tâm đến bức tranh này?” Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau. Alessandro quay lại và thấy một ông lão với bộ râu bạc phơ, đang nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Vâng, thật sự rất ấn tượng,” Alessandro đáp, mắt vẫn không rời khỏi bức tranh. “Nó có vẻ rất… đặc biệt. Ông có thể kể cho tôi biết về lịch sử của nó không?”
Ông lão mỉm cười bí hiểm. “Bức tranh này đã tồn tại qua nhiều thế kỷ. Người ta nói rằng nó không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà còn là một cánh cửa dẫn đến những nơi mà chúng ta không thể tưởng tượng được.”
Alessandro nhíu mày. “Cánh cửa? Ý ông là sao?”
“Ngài sẽ không hiểu nếu chỉ nghe lời giải thích,” ông lão đáp, ánh mắt thoáng qua một sự bí ẩn. “Nhưng nếu ngài thực sự muốn biết, ngài có thể tự mình trải nghiệm.”
Dù không tin hoàn toàn vào lời của ông lão, Alessandro vẫn bị cuốn hút bởi sự kỳ bí của câu chuyện. “Tôi muốn mua nó,” anh nói mà không do dự.
Ông lão gật đầu và nhanh chóng chuẩn bị giấy tờ. Sau khi thanh toán, Alessandro cẩn thận lấy bức tranh về khách sạn của mình. Khi về đến phòng, anh lập tức treo nó lên tường và ngắm nhìn nó một lần nữa. Đột nhiên, một cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến khiến anh không thể cưỡng lại. Alessandro ngồi xuống ghế, mắt dần khép lại.
Khi mở mắt ra, Alessandro nhận thấy mình không còn ở trong phòng khách sạn nữa. Thay vào đó, anh đang đứng giữa một con đường lát đá, xung quanh là những tòa nhà với kiến trúc cổ điển tuyệt đẹp. Những người qua lại đều mặc trang phục từ thế kỷ 15, những bộ váy dài của phụ nữ và áo choàng của đàn ông. Họ nói chuyện bằng tiếng Ý, nhưng với giọng nói và từ ngữ khác lạ so với tiếng Ý hiện đại mà anh biết.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Alessandro tự hỏi, cảm thấy bối rối và lo lắng. Anh bước đi trên con đường lát đá, cố gắng tìm hiểu xem mình đang ở đâu và làm cách nào để trở về thời hiện đại.
Đột nhiên, một cỗ xe ngựa chạy ngang qua, người lái xe hét lớn để anh tránh đường. Alessandro vội vàng né sang một bên, tim đập thình thịch. Rõ ràng đây không phải là giấc mơ. Mọi thứ đều rất thật.
Trong lúc còn đang hoang mang, Alessandro bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự đang đứng gần đó, có vẻ như đang quan sát anh.
“Ngài trông có vẻ lạc lối, thưa ngài,” người đàn ông nói bằng tiếng Ý cổ điển, nhưng Alessandro vẫn có thể hiểu được.
“Đúng vậy… Tôi không biết mình đang ở đâu,” Alessandro đáp, cố giữ bình tĩnh.
“Ngài đang ở Florence, trung tâm của nghệ thuật và văn hóa thời kỳ Phục Hưng,” người đàn ông đáp với một nụ cười. “Tôi là Lorenzo. Có lẽ tôi có thể giúp ngài?”
Alessandro chợt hiểu ra một phần câu chuyện. Anh đã bị cuốn vào một thời gian khác, một thời kỳ mà anh chỉ biết đến qua sách vở. “Lorenzo… Ý ông là thời kỳ Phục Hưng thật sự sao?”
Lorenzo mỉm cười, gật đầu. “Đúng vậy, thưa ngài. Ngài có vẻ là một người đến từ một nơi xa xôi. Nhưng hãy yên tâm, Florence là một nơi thân thiện. Ngài có thể ở lại đây và khám phá vẻ đẹp của thời đại này.”
Alessandro cảm thấy một sự phấn khích kỳ lạ, xen lẫn với sự lo lắng. Anh đã thực sự trở về quá khứ, và anh phải tìm ra cách để tồn tại và có thể trở về thế giới của mình. Nhưng trước hết, có lẽ anh nên tận hưởng cơ hội hiếm hoi này để khám phá thời kỳ Phục Hưng – thời kỳ mà anh chỉ có thể mơ ước được chứng kiến.
Với suy nghĩ đó, Alessandro quyết định theo chân Lorenzo, bước vào một thế giới hoàn toàn mới, một cuộc hành trình mà anh không hề dự đoán trước.