Thương Nhân Thời Kỳ Phục Hưng - Chương 2
Chương 2: Khám phá thế giới mới
Alessandro theo chân Lorenzo qua những con phố nhộn nhịp của Florence. Anh cảm thấy như đang sống trong một cuốn sách lịch sử, nơi những tòa nhà cổ kính hiện lên trước mắt, với các chi tiết tinh xảo và những bức tranh tường đầy màu sắc. Người dân Florence đi lại trên những con đường lát đá, nói chuyện sôi nổi về nghệ thuật, triết học, và những sáng tạo mới.
“Đây là quảng trường Piazza della Signoria,” Lorenzo nói khi họ bước vào một khu vực rộng lớn. “Nơi đây là trung tâm chính trị và văn hóa của thành phố. Ngài có thể thấy Palazzo Vecchio, tòa thị chính của Florence, và nhà thờ Santa Maria del Fiore với mái vòm khổng lồ.”
Alessandro ngước nhìn lên, ngạc nhiên trước kiến trúc hùng vĩ của thành phố. Mọi thứ đều khác xa với những tòa nhà hiện đại mà anh quen thuộc. Lorenzo tiếp tục giới thiệu các địa danh, nhưng Alessandro không thể ngừng nghĩ về việc làm sao mình có thể quay lại thời đại của mình. Tuy nhiên, anh biết rằng trước mắt, anh cần phải hiểu rõ hơn về thế giới này.
“Lorenzo, tôi muốn biết thêm về cuộc sống nơi đây. Có điều gì đặc biệt mà tôi nên biết không?” Alessandro hỏi.
Lorenzo nhìn anh với vẻ tò mò. “Ngài thật sự là một người đặc biệt. Có rất nhiều điều để khám phá ở Florence. Chúng tôi tự hào về những nghệ sĩ vĩ đại như Leonardo da Vinci, Michelangelo, và Botticelli. Họ đang thay đổi cách chúng ta nhìn nhận thế giới qua nghệ thuật của mình.”
“Vậy những nghệ sĩ này hiện đang sống và làm việc ở đây sao?” Alessandro hỏi với sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ngài có thể tìm thấy họ tại các xưởng nghệ thuật hoặc thậm chí trên đường phố, nơi họ thường tụ tập để thảo luận về các ý tưởng sáng tạo,” Lorenzo đáp. “Nếu ngài quan tâm, tôi có thể giới thiệu ngài với một vài người trong số họ.”
Alessandro mỉm cười. “Điều đó thật tuyệt vời. Tôi sẽ rất vinh dự nếu có thể gặp gỡ và trò chuyện với những người tài năng như vậy.”
Khi họ tiếp tục bước đi, Lorenzo dẫn Alessandro đến một xưởng nghệ thuật nhỏ, nơi ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào, làm nổi bật những bức tranh và tượng điêu khắc đang được chế tác. Bên trong, một nhóm nghệ sĩ đang làm việc chăm chỉ, bàn tay họ lướt nhẹ trên những bức vẽ, chạm khắc từng chi tiết một cách tỉ mỉ.
Một người đàn ông với mái tóc dài xoăn, khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt sáng, tiến đến chào Lorenzo. “Ah, Lorenzo! Ngài lại đưa đến đây một vị khách quý sao?”
“Vâng, Leonardo,” Lorenzo đáp, với vẻ kính trọng rõ ràng. “Đây là Alessandro, một người bạn mới đến từ rất xa. Alessandro, đây là Leonardo da Vinci, một trong những người tài năng nhất của Florence.”
Alessandro không thể tin vào tai mình. Anh đang đứng trước một trong những thiên tài lớn nhất trong lịch sử nhân loại. “Thật vinh dự khi được gặp ngài, Leonardo,” anh nói, cố gắng giấu sự kinh ngạc.
Leonardo cười và bắt tay anh. “Tôi luôn vui mừng được gặp gỡ những người mới có niềm đam mê với nghệ thuật. Ngài đến Florence với mục đích gì, nếu tôi có thể hỏi?”
Alessandro ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào. Anh không thể nói với Leonardo rằng mình là một người từ tương lai, nhưng cũng không muốn nói dối. “Tôi đến đây để khám phá và học hỏi,” anh đáp sau một thoáng suy nghĩ. “Tôi đã nghe rất nhiều về tài năng của các nghệ sĩ Florence và muốn tìm hiểu thêm về công việc của họ.”
Leonardo gật đầu. “Ngài đã đến đúng nơi rồi. Florence là trung tâm của nghệ thuật và sáng tạo. Mọi người ở đây đều sống và thở với nghệ thuật.”
Trong khi Lorenzo và Leonardo trò chuyện, Alessandro lặng lẽ quan sát những nghệ sĩ khác đang làm việc. Anh cảm thấy như mình đang ở một nơi thiêng liêng, nơi mà những ý tưởng sáng tạo được thăng hoa thành hiện thực. Có một sự kết nối kỳ diệu giữa con người và nghệ thuật, một điều mà anh chưa từng cảm nhận được ở thế giới hiện đại.
Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên từ phía sau. “Ngài là ai, và tại sao ngài lại quan tâm đến công việc của chúng tôi?” Một người đàn ông khác, với bộ râu dài và vẻ mặt nghiêm nghị, tiến đến gần Alessandro. Ông ta nhìn anh với ánh mắt dò xét.
“Đây là Michelangelo Buonarroti,” Lorenzo giới thiệu. “Ông ấy là một trong những nhà điêu khắc vĩ đại nhất của Florence.”
Alessandro cảm thấy hơi áp lực trước ánh mắt sắc bén của Michelangelo, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi chỉ là một người đam mê nghệ thuật, muốn tìm hiểu về những tác phẩm vĩ đại đang được tạo ra ở đây.”
Michelangelo gật đầu chậm rãi, nhưng vẻ nghi ngờ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. “Nghệ thuật không chỉ là sự đam mê, mà còn là sự cống hiến và nỗ lực không ngừng. Ngài có sẵn sàng cống hiến không?”
Alessandro cảm nhận được sự thách thức trong lời nói của Michelangelo. Anh biết rằng đây là cơ hội để chứng minh mình không chỉ là một kẻ tò mò. “Tôi sẵn sàng học hỏi và cống hiến. Dù tôi không phải là một nghệ sĩ, nhưng tôi tin rằng mình có thể đóng góp theo cách riêng.”
Michelangelo nhìn anh một lúc, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Chúng ta sẽ thấy, Alessandro. Florence là nơi mà chỉ có những người có trái tim đam mê nghệ thuật thực sự mới có thể tồn tại.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, và Lorenzo dẫn Alessandro ra ngoài. Khi họ bước đi, Lorenzo cười khẽ. “Ngài đã gây ấn tượng với Michelangelo. Điều đó không dễ dàng đâu.”
Alessandro thở phào nhẹ nhõm. “Tôi không chắc mình đã làm gì đặc biệt, nhưng tôi biết rằng Florence có điều gì đó khiến tôi không thể rời đi ngay lập tức. Tôi muốn hiểu thêm về thế giới này.”
Lorenzo đặt tay lên vai Alessandro. “Ngài sẽ có cơ hội. Florence đang chào đón ngài, Alessandro. Hãy để lòng đam mê dẫn dắt ngài trong hành trình này.”
Alessandro nhìn xung quanh, một cảm giác hồi hộp lan tỏa trong anh. Anh biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng cũng không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của việc khám phá thời kỳ Phục Hưng. Anh cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ, nơi anh phải chọn con đường mà mình sẽ đi. Và anh quyết định sẽ tiếp tục bước về phía trước, sẵn sàng đối mặt với những thách thức và cơ hội mà thế giới mới này mang lại.