Thương Nhân Thời Kỳ Phục Hưng - Chương 3
Chương 3: Mối quan hệ với các nghệ sĩ
Alessandro dần quen với cuộc sống ở Florence thời kỳ Phục Hưng. Mỗi ngày trôi qua, anh lại khám phá thêm nhiều điều về thành phố này, về những con người đam mê nghệ thuật, và về chính bản thân mình. Nhưng điều khiến anh phấn khích nhất chính là cơ hội được tiếp xúc với những nghệ sĩ tài năng, những người đang thay đổi cách nhìn nhận về thế giới thông qua những tác phẩm của họ.
Một buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa lên trên những ngọn tháp của Florence, Alessandro được Lorenzo mời đến xưởng của Leonardo da Vinci. Xưởng nằm ở ngoại ô thành phố, bao quanh bởi những cánh đồng xanh mướt và những ngôi nhà đá nhỏ xinh xắn. Alessandro cảm thấy sự yên bình và tĩnh lặng của nơi này tương phản hoàn toàn với sự náo nhiệt của trung tâm thành phố.
“Leonardo rất kín tiếng về các dự án của mình,” Lorenzo nói khi họ tiến vào cổng. “Nhưng ngài thật may mắn khi được ông ấy mời đến đây. Không phải ai cũng có cơ hội này.”
Khi họ bước vào xưởng, Alessandro thấy Leonardo đang làm việc bên một bảng vẽ lớn, đôi mắt ông tập trung vào từng chi tiết nhỏ. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật khuôn mặt nghiêm nghị và tập trung của ông. Xung quanh là những bản vẽ kỹ thuật, những mô hình máy móc phức tạp, và những bức phác thảo của các dự án mà Alessandro chưa từng thấy bao giờ.
“Ah, Lorenzo, và Alessandro,” Leonardo ngẩng đầu lên khi nhận ra họ. “Chào mừng các ngài. Hôm nay tôi đang làm việc trên một thiết kế mới, một thứ có thể thay đổi cách chúng ta di chuyển trên không.”
Alessandro tiến lại gần hơn, nhìn vào bản vẽ của Leonardo. Đó là một mô hình của một chiếc máy bay với cánh lớn, một thiết kế hoàn toàn mới lạ với anh. “Ngài thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể bay sao?” Alessandro hỏi với sự ngạc nhiên.
Leonardo mỉm cười. “Tôi tin rằng con người có thể đạt được bất cứ điều gì nếu chúng ta hiểu rõ về cách thế giới vận hành. Đó là lý do tại sao tôi dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu về cơ học và tự nhiên. Tất cả những gì chúng ta cần là hiểu rõ nguyên tắc và áp dụng chúng vào thực tế.”
“Điều đó thật đáng kinh ngạc,” Alessandro nói, mắt không rời khỏi bản vẽ. “Ở thời đại của tôi… ừm, tôi muốn nói là tôi đã từng nghe về những ý tưởng này, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người thực sự làm được.”
Leonardo nhìn anh với ánh mắt tò mò. “Thời đại của ngài? Ý ngài là sao?”
Alessandro chợt nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng anh nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười. “Tôi chỉ muốn nói rằng những ý tưởng này thật tiên tiến. Tôi chắc chắn rằng sẽ cần rất nhiều thời gian và công sức để biến chúng thành hiện thực.”
Leonardo gật đầu, dường như chấp nhận lời giải thích. “Đúng vậy. Nhưng nếu chúng ta không dám nghĩ lớn, thì làm sao có thể tiến bộ được?”
Cuộc trò chuyện tiếp tục, và Alessandro càng ngưỡng mộ Leonardo hơn. Không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, Leonardo còn là một nhà khoa học với tầm nhìn vượt thời đại. Alessandro cảm thấy may mắn khi được chứng kiến những ý tưởng này từ giai đoạn đầu, khi chúng chỉ mới là những phác thảo trên giấy.
Sau khi rời xưởng của Leonardo, Lorenzo dẫn Alessandro đến gặp Michelangelo, người đang làm việc trong một nhà xưởng gần nhà thờ lớn của Florence. Tại đây, Alessandro được chứng kiến Michelangelo đục đá, tạo nên những tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp từ những khối đá cẩm thạch thô kệch.
“Alessandro,” Michelangelo chào đón khi thấy anh và Lorenzo bước vào. “Ngài đã sẵn sàng để thấy sức mạnh của nghệ thuật thực sự chưa?”
Alessandro cười. “Tôi rất mong đợi điều đó.”
Michelangelo dẫn anh đến một góc của xưởng, nơi một khối đá cẩm thạch lớn đang được đục đẽo. Ông bắt đầu dùng búa và đục, từng nhát đục một cách mạnh mẽ nhưng chính xác. Dưới tay ông, khối đá bắt đầu hiện ra hình dáng của một bức tượng đang dần hình thành.
“Ngài thấy đấy, Alessandro,” Michelangelo nói, hơi thở gấp gáp nhưng giọng nói đầy cảm xúc. “Nghệ thuật không chỉ là sự sáng tạo, mà còn là sức mạnh để thay đổi thế giới. Khi tôi nhìn vào khối đá này, tôi thấy được hình dáng tiềm ẩn bên trong. Công việc của tôi là giải phóng nó, để nó có thể tự mình tỏa sáng.”
Alessandro không thể rời mắt khỏi Michelangelo khi ông tiếp tục làm việc. Những cú đục mạnh mẽ, nhưng chính xác đến từng chi tiết, dần dần tiết lộ một bức tượng tuyệt đẹp, như thể nó đã tồn tại sẵn bên trong khối đá cẩm thạch từ lâu, chỉ chờ Michelangelo giải phóng.
“Ngài có một tài năng thật đáng kinh ngạc,” Alessandro thốt lên, cảm nhận được sự chân thật trong lời nói của mình.
Michelangelo dừng lại, quay sang nhìn Alessandro với ánh mắt kiên định. “Tài năng là một phần, nhưng cống hiến và quyết tâm mới là điều thực sự tạo nên một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại. Nếu ngài muốn hiểu về nghệ thuật, ngài phải sẵn sàng dấn thân vào nó, không chỉ đứng nhìn từ xa.”
Alessandro cảm thấy những lời của Michelangelo thấm sâu vào tâm trí anh. Anh biết rằng mình không phải là một nghệ sĩ, nhưng anh cũng biết rằng mình có thể đóng góp theo cách riêng của mình. Có lẽ, sự hiểu biết và kinh nghiệm kinh doanh của anh có thể giúp những nghệ sĩ này phát triển và lan tỏa những tác phẩm của họ rộng rãi hơn.
Sau buổi gặp gỡ đó, Alessandro suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra rằng Florence không chỉ là một thành phố của nghệ thuật và văn hóa, mà còn là nơi mà những ý tưởng và sự sáng tạo được ươm mầm và phát triển. Anh quyết định rằng sẽ không chỉ đứng ngoài cuộc, mà sẽ dấn thân vào, sử dụng tất cả những gì mình có để hỗ trợ và phát triển những tài năng mà anh đã gặp gỡ.
Tối hôm đó, khi trở về nơi ở, Alessandro ngồi trước bức tranh mà anh đã mua – thứ đã mang anh đến thời kỳ này. Anh tự hỏi rằng liệu mình có thể trở về thế giới hiện đại, nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng mình còn nhiều điều phải làm ở Florence.
“Có lẽ đây chính là số phận của mình,” Alessandro thì thầm với chính mình, cảm thấy một sự quyết tâm mới đang hình thành trong tâm trí.
Anh biết rằng mình sẽ bắt đầu một hành trình mới, một hành trình không chỉ để khám phá thế giới này, mà còn để tạo nên một dấu ấn của riêng mình trong thời kỳ Phục Hưng vĩ đại.