Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 1
Chương 1: Quay lại thời Hán
Lâm Quân, một doanh nhân trẻ tuổi đầy tham vọng, đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu và khám phá lịch sử cổ đại Trung Quốc. Niềm đam mê mãnh liệt đã dẫn dắt anh đến một chuyến thám hiểm đặc biệt tới vùng núi Côn Lôn, nơi mà anh tin rằng tồn tại một hang động cổ chứa đựng nhiều bí mật từ thời kỳ Hoàng đế Hán.
“Cuối cùng thì cũng đến rồi,” Lâm Quân thở hổn hển khi dừng lại trước một cửa hang lớn bị che khuất bởi cây cối rậm rạp. Anh cầm trên tay một chiếc đèn pin và bước vào hang động, không biết rằng điều gì đang chờ đợi anh bên trong.
Hang động lạnh lẽo, tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Những bức tường đá trơn tru và mịn màng, dường như đã được chạm khắc cẩn thận từ hàng ngàn năm trước. Mỗi bước đi của Lâm Quân đều vang vọng khắp không gian, tạo nên những âm thanh u ám. Nhưng anh không sợ hãi; ngược lại, lòng tò mò và khát khao khám phá khiến anh cảm thấy phấn khích.
“Phải có gì đó ở đây… thứ mà không ai từng khám phá,” Lâm thì thầm với chính mình.
Đi sâu hơn vào trong hang, Lâm Quân bắt đầu nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo hơn, và ánh sáng từ đèn pin của anh bắt đầu nhấp nháy. Anh dừng lại, nhìn quanh. “Không thể nào…” Lâm tự nhủ, nhưng đột nhiên, mặt đất dưới chân anh bắt đầu rung chuyển dữ dội.
“Động đất sao?” Lâm Quân cố gắng giữ thăng bằng, nhưng mặt đất mở ra dưới chân anh, kéo anh xuống một hố sâu. Tất cả xung quanh anh biến thành một cơn lốc xoáy hỗn loạn, và rồi… tối đen.
Khi Lâm Quân tỉnh dậy, ánh sáng chói lóa của mặt trời chiếu thẳng vào mắt anh. Cảm giác cát nóng rát trên mặt và mùi hương lạ lùng của gió sa mạc khiến anh mở mắt thật to. Trước mặt anh là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt so với những gì anh từng thấy trước đây.
“Đây là đâu?” Lâm Quân tự hỏi, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Anh đang nằm giữa một con đường lớn, hai bên là những ngôi nhà bằng đất và gỗ cũ kỹ. Những người dân trong trang phục cổ đại đi lại, ngó nghiêng anh với ánh mắt tò mò.
“Anh kia! Đừng nằm giữa đường như vậy!” Một giọng nói lớn vang lên từ phía xa.
Lâm Quân ngước nhìn lên và thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài truyền thống màu nâu đang tiến đến gần. Ông ta cau mày và chìa tay ra giúp Lâm đứng dậy.
“Anh có sao không?” Người đàn ông hỏi, giọng pha lẫn sự quan tâm và nghi ngờ.
“Đây là đâu? Sao mọi thứ… khác lạ vậy?” Lâm Quân bối rối hỏi lại.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn Lâm từ đầu đến chân. “Anh là ai mà không biết đây là thành Trường An? Anh từ đâu đến?”
“Trường An…?” Lâm Quân lắp bắp. “Nhưng… làm sao có thể? Đây là năm nào?”
Người đàn ông nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. “Anh có vấn đề gì về đầu óc không? Đây là năm Hán Vũ Đế thứ mười bảy!”
“Hán Vũ Đế…” Lâm Quân thì thầm, cảm giác choáng váng ập đến. “Không thể nào… Mình đã quay lại thời kỳ Hán sao?”
“Anh ổn chứ?” Người đàn ông hỏi lại, thấy Lâm có vẻ đang mất thăng bằng.
“À… không, tôi ổn… chỉ là… một chút mệt mỏi thôi,” Lâm Quân đáp lời, cố gắng trấn tĩnh lại. “Cảm ơn ông đã giúp tôi.”
“Không có gì,” người đàn ông trả lời, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự tò mò. “Anh đến từ nơi xa xôi nào à? Nhìn trang phục của anh, tôi chưa từng thấy ai mặc như vậy.”
Lâm Quân cúi xuống, nhìn trang phục hiện đại của mình và nhận ra sự khác biệt hoàn toàn so với những người xung quanh. “Ừ… tôi đến từ một nơi rất xa,” anh nói, cố gắng che giấu sự thật. “Có lẽ tôi cần phải thích nghi với nơi này.”
Người đàn ông cười, vỗ vai Lâm Quân. “Anh nên đến nhà trọ gần đây, nghỉ ngơi và thay đồ trước khi người khác chú ý đến anh. Ở đây, người lạ dễ bị để ý lắm.”
Lâm Quân gật đầu cảm ơn. “Ông có thể chỉ cho tôi nhà trọ đó không?”
“Đi theo tôi,” người đàn ông nói và bắt đầu dẫn đường.
Khi bước vào nhà trọ, Lâm Quân cảm thấy một làn sóng căng thẳng mới trỗi dậy. Anh cần phải tìm hiểu thêm về thời đại này nếu muốn sống sót và có thể tìm cách trở về nhà. Nhưng trước hết, anh phải tìm ra cách hòa nhập vào xã hội này.
“Đây là nhà trọ Thanh Vân. Anh có thể nghỉ ngơi và lấy lại sức ở đây,” người đàn ông nói khi cả hai dừng lại trước một tòa nhà bằng gỗ lớn.
“Xin cảm ơn ông rất nhiều,” Lâm Quân đáp lại với một nụ cười biết ơn. “Tôi nợ ông một món nợ ân tình.”
“Không cần phải khách sáo. Chỉ cần anh chăm sóc tốt cho bản thân là được,” người đàn ông cười đáp.
Lâm Quân bước vào trong nhà trọ, tìm một góc khuất để ngồi xuống và suy nghĩ. Anh phải tìm ra một con đường để tồn tại trong thời kỳ này. Anh có thể sử dụng những kiến thức hiện đại của mình để bắt đầu một cuộc sống mới… và có lẽ, trở thành một thương nhân trên Con đường tơ lụa sẽ là con đường tốt nhất.
“Thương nhân trên Con đường tơ lụa…” Lâm Quân tự nhủ, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng mới. “Có lẽ đây chính là cơ hội của mình.”
Chương 1 kết thúc với hình ảnh Lâm Quân đang ngồi trong nhà trọ, quyết định rằng con đường trước mắt anh chính là Con đường tơ lụa. Anh sẽ dùng mọi kỹ năng và kiến thức mình có để tạo dựng một cuộc sống mới, giữa lòng đế chế Hán.