Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 2
Chương 2: Bước chân đầu tiên
Sau một đêm không ngủ, Lâm Quân ngồi dậy từ chiếc giường gỗ đơn sơ trong phòng trọ Thanh Vân. Cả đêm qua, anh đã không ngừng suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo. Trong lòng, anh biết rõ rằng việc sinh tồn trong thời kỳ Hán không chỉ đòi hỏi sự thích nghi mà còn cần đến sự thông minh và quyết đoán.
Sáng sớm, Lâm Quân rời khỏi phòng trọ và bước ra phố. Ánh nắng buổi sáng trải dài trên con đường lát gạch, tạo nên một khung cảnh đầy sức sống. Người dân đi lại tấp nập, hàng quán mở cửa, tiếng rao bán vang lên khắp nơi. Đây là thời kỳ của Hoàng đế Hán Vũ Đế, và Trường An đang ở đỉnh cao của sự thịnh vượng.
“Anh bạn! Qua đây nào!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Lâm Quân ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại và thấy người đàn ông đã giúp mình hôm trước, Triệu Công, đang vẫy tay từ một quầy hàng gần đó.
Lâm Quân mỉm cười, bước nhanh về phía ông. “Chào buổi sáng, Triệu Công. Cảm ơn ông đã giúp tôi tìm nhà trọ hôm qua.”
“Không có gì, không có gì. Anh bạn trẻ, đã suy nghĩ ra kế hoạch gì chưa?” Triệu Công hỏi, đôi mắt sắc sảo như đang thăm dò.
Lâm Quân gật đầu, quyết định chia sẻ một phần ý định của mình. “Tôi đang nghĩ đến việc trở thành một thương nhân trên Con đường tơ lụa. Tôi tin rằng có rất nhiều cơ hội ở đó.”
Triệu Công cười lớn, vỗ vai Lâm Quân. “Tôi thích sự tự tin của anh. Nhưng buôn bán trên Con đường tơ lụa không phải chuyện dễ dàng đâu. Nó không chỉ là về hàng hóa, mà còn về những mối quan hệ, lòng tin, và đôi khi là sự liều lĩnh.”
“Đúng vậy,” Lâm Quân đáp, đôi mắt sáng lên với quyết tâm. “Nhưng tôi có kiến thức về nhiều loại hàng hóa và cách quản lý thương mại. Tôi tin rằng nếu có sự hướng dẫn, tôi có thể làm được.”
Triệu Công nhìn Lâm Quân một lúc, rồi gật đầu. “Anh nói đúng, kiến thức là quan trọng. Nhưng để thành công trên Con đường tơ lụa, anh cần nhiều hơn thế. Anh cần một mạng lưới và sự bảo trợ từ những người có quyền lực. Tôi có thể giúp anh, nhưng trước tiên, anh cần chứng minh rằng mình xứng đáng với điều đó.”
“Ông muốn tôi làm gì?” Lâm Quân hỏi, lòng đầy tò mò.
Triệu Công mỉm cười bí hiểm. “Anh thấy đó, tôi đang gặp một số vấn đề với lô hàng vải lụa mới. Chúng tôi đang thiếu một nguồn cung cấp đáng tin cậy. Nếu anh có thể giúp tôi tìm ra nguồn cung này, tôi sẽ giúp anh bước vào thế giới của các thương nhân trên Con đường tơ lụa.”
Lâm Quân trầm ngâm một lát rồi đáp lời. “Được, tôi sẽ giúp ông. Tôi cần biết thêm chi tiết về lô hàng này và những yêu cầu cụ thể.”
Triệu Công gật đầu, đôi mắt lộ rõ sự hài lòng. “Tốt, rất tốt. Hãy đến gặp tôi ở nhà kho phía đông thành vào chiều nay. Chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn ở đó.”
Chiều hôm đó, Lâm Quân đến nhà kho theo lời hẹn. Nhà kho là một công trình lớn bằng gỗ, với những kiện hàng được chất cao đến tận trần. Triệu Công đang đứng đợi ở đó cùng với vài người làm của mình.
“Anh đến rồi,” Triệu Công chào đón. “Đây là những gì tôi muốn anh xem xét.”
Lâm Quân bước đến gần một đống lụa và bắt đầu kiểm tra chất lượng. Lụa mềm mại, mịn màng, nhưng lại thiếu độ bền mà anh mong đợi. “Chất lượng không đều,” Lâm nhận xét. “Nguồn cung này có vấn đề.”
Triệu Công gật đầu. “Chính xác. Đó là lý do tại sao tôi cần một nguồn cung khác, ổn định hơn và có thể đáp ứng được nhu cầu của khách hàng.”
Lâm Quân suy nghĩ một lúc, rồi nói. “Tôi biết có một loại lụa tốt hơn, bền hơn và có thể duy trì chất lượng. Nhưng để có được nó, chúng ta cần liên hệ với những nhà sản xuất lụa từ phía Nam.”
“Nhà sản xuất từ phía Nam?” Triệu Công hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
“Phải,” Lâm Quân giải thích. “Tôi từng đọc về một vùng đất chuyên sản xuất lụa chất lượng cao. Họ có kỹ thuật đặc biệt trong việc nuôi tằm và dệt lụa. Nếu chúng ta có thể thiết lập mối quan hệ với họ, tôi tin rằng sẽ có nguồn cung cấp ổn định và chất lượng.”
Triệu Công trầm ngâm, rồi gật đầu. “Nghe có lý. Nhưng làm sao chúng ta có thể tiếp cận được họ?”
Lâm Quân cười nhẹ. “Ông chỉ cần cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ lên kế hoạch chi tiết để liên hệ với họ. Nhưng tôi cần ông tin tưởng vào khả năng của tôi.”
Triệu Công nhìn Lâm Quân một lúc, rồi gật đầu. “Được, tôi sẽ cho anh cơ hội này. Hãy chuẩn bị thật kỹ. Nếu anh thành công, chúng ta sẽ không chỉ giải quyết vấn đề này mà còn mở rộng mạng lưới của mình ra khắp Con đường tơ lụa.”
“Đó chính là mục tiêu của tôi,” Lâm Quân đáp, ánh mắt sáng lên với niềm tin vào kế hoạch của mình.
Khi trời tối, Lâm Quân trở về nhà trọ, cảm thấy hứng khởi và đầy năng lượng. Đây là bước chân đầu tiên trên con đường trở thành một thương nhân trên Con đường tơ lụa. Với kiến thức hiện đại và khả năng ứng biến, anh tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
Chương 2 kết thúc với hình ảnh Lâm Quân đang ngồi trong căn phòng nhỏ, vạch ra những bước đi tiếp theo trong kế hoạch của mình. Đây sẽ là một hành trình dài và đầy thử thách, nhưng anh đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.