Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 3
Chương 3: Kế hoạch kinh doanh
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quân thức dậy với một tâm trạng phấn chấn. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ nhỏ của phòng trọ, chiếu rọi những tia nắng ấm áp lên chiếc bàn gỗ, nơi anh đã dành cả đêm qua để vạch ra kế hoạch của mình. Anh biết rõ rằng đây là thời điểm quan trọng; nếu thành công, anh sẽ không chỉ giúp Triệu Công mà còn đặt nền móng cho sự nghiệp thương nhân trên Con đường tơ lụa của mình.
Lâm Quân bước ra khỏi nhà trọ, quyết định đến thăm một số khu chợ trong thành Trường An. Anh cần hiểu rõ hơn về thị trường và nhu cầu của người dân nơi đây. Những gì anh từng học trong sách vở và nghiên cứu trước đây sẽ không có giá trị nếu anh không trực tiếp cảm nhận và thấu hiểu thị trường hiện tại.
Khu chợ sáng nay nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiếng rao bán hàng, tiếng người mua kẻ bán mặc cả tạo nên một không khí sôi động. Lâm Quân dừng chân trước một quầy hàng bày bán vải lụa. Anh lướt tay qua những tấm lụa, cảm nhận chất liệu mềm mại và mịn màng dưới đầu ngón tay. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để khiến anh hài lòng.
“Bác chủ quầy, loại lụa này đến từ đâu?” Lâm Quân hỏi người bán hàng, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ.
“Lụa này từ Lạc Dương, thưa ông,” người bán hàng trả lời. “Chất lượng tốt, giá cả hợp lý. Ông có muốn mua không?”
Lâm Quân gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn còn một sự nghi ngờ. “Lạc Dương nổi tiếng về lụa, nhưng tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó đặc biệt hơn. Ông có biết ở đâu sản xuất loại lụa nào tốt hơn không?”
Người bán hàng nhìn Lâm Quân một lúc, rồi nhún vai. “Ông muốn tìm lụa từ phía Nam à? Tôi nghe nói lụa từ đất Việt có chất lượng cao, nhưng không dễ tìm đâu. Phải có mối quan hệ tốt mới có thể nhập được.”
Lâm Quân cười nhẹ. “Cảm ơn ông. Tôi sẽ tìm hiểu thêm.”
Anh tiếp tục dạo quanh chợ, thu thập thông tin từ các thương nhân khác. Những gì anh biết về vùng đất phía Nam, nơi nổi tiếng với lụa cao cấp, bắt đầu khớp với những thông tin mà anh thu thập được. Lâm Quân quyết định rằng đó sẽ là điểm đến đầu tiên của mình.
Buổi chiều, Lâm Quân trở lại gặp Triệu Công tại nhà kho. Anh mang theo một bản kế hoạch chi tiết, bao gồm cả lộ trình và các điểm tiếp xúc mà anh dự định sẽ thực hiện.
“Đây là kế hoạch của tôi,” Lâm Quân nói, trải tấm bản đồ ra trước mặt Triệu Công. “Chúng ta sẽ đến đất Việt, nơi nổi tiếng với kỹ thuật dệt lụa tuyệt vời. Tôi đã thu thập được một số thông tin từ các thương nhân ở chợ sáng nay. Chuyến đi này không chỉ mang lại cho chúng ta nguồn cung cấp lụa tốt hơn mà còn mở rộng mạng lưới buôn bán của chúng ta.”
Triệu Công ngồi xuống, lướt qua bản kế hoạch của Lâm Quân. Ông nhìn anh với ánh mắt đầy thán phục. “Anh đã làm việc rất nhanh và hiệu quả. Nhưng anh có nghĩ đến những rủi ro không? Đường đi xa xôi, khó khăn, và không phải lúc nào cũng an toàn.”
“Đúng, tôi hiểu,” Lâm Quân đáp. “Nhưng với những gì chúng ta có thể đạt được, rủi ro này hoàn toàn xứng đáng. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra trên đường. Hơn nữa, nếu chúng ta thành công, điều này sẽ đưa công việc kinh doanh của chúng ta lên một tầm cao mới.”
Triệu Công cười lớn, đặt tay lên vai Lâm Quân. “Anh là một người dám nghĩ dám làm. Được, tôi sẽ ủng hộ kế hoạch này. Chúng ta sẽ chuẩn bị một đoàn xe và bắt đầu cuộc hành trình vào tuần sau.”
“Xin cảm ơn ông đã tin tưởng,” Lâm Quân đáp lại, cảm thấy lòng tự tin càng lớn dần. Anh biết rằng đây sẽ là một bước đi quyết định, không chỉ cho việc xây dựng sự nghiệp của mình mà còn để khẳng định vị thế của mình trong thế giới thương nhân trên Con đường tơ lụa.
Một tuần sau, đoàn xe của Lâm Quân và Triệu Công bắt đầu hành trình về phía Nam. Đoàn gồm mười chiếc xe ngựa chở hàng hóa, cùng với một nhóm người làm và lính bảo vệ. Đường đi đầy khó khăn, nhưng Lâm Quân đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi tình huống. Anh nắm chắc bản đồ và lộ trình, không để bất kỳ sai sót nào xảy ra.
“Chúng ta đã đi được một quãng đường dài,” Triệu Công nói khi họ dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ. “Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp khó khăn phía trước không?”
Lâm Quân nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rồi quay sang Triệu Công. “Khó khăn là không thể tránh khỏi. Nhưng chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”
Triệu Công gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu. “Anh đã chứng minh rằng anh là một người có khả năng. Nếu chúng ta thành công trong chuyến đi này, tôi sẽ xem anh như một đối tác thực sự.”
“Đó chính là mục tiêu của tôi,” Lâm Quân đáp lại với nụ cười tự tin.
Chương 3 kết thúc với hình ảnh đoàn xe tiếp tục lăn bánh trên con đường đầy bụi mù, hướng về vùng đất phía Nam. Họ đang bước vào một cuộc hành trình mới, nơi mà Lâm Quân sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để anh khẳng định bản thân và xây dựng một đế chế thương mại trên Con đường tơ lụa.