Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 4
Chương 4: Thách thức đầu tiên
Cuộc hành trình của đoàn xe Lâm Quân và Triệu Công diễn ra suôn sẻ trong những ngày đầu tiên. Họ vượt qua những ngọn đồi xanh rì, băng qua các con sông lớn và tiến vào các vùng đất mới mà Lâm Quân chưa từng đặt chân đến. Mỗi ngày trôi qua, anh càng cảm nhận được sự khác biệt về văn hóa, con người, và cách họ buôn bán.
Vào một buổi chiều, khi đoàn xe đang tiến vào một vùng sa mạc hoang vu, bầu trời bỗng trở nên u ám, những đám mây đen tụ lại, báo hiệu một cơn bão cát sắp đến. Lâm Quân đứng trên xe ngựa, mắt nhíu lại nhìn về phía chân trời.
“Triệu Công, chúng ta cần tìm nơi trú ẩn ngay!” Lâm Quân gọi lớn, khi cảm nhận những cơn gió mạnh bắt đầu cuốn cát bay lên.
Triệu Công nhìn lên trời, rồi gật đầu ra lệnh cho đoàn xe dừng lại. “Mọi người, nhanh chóng tìm chỗ trú! Cơn bão đang đến!”
Đoàn xe nhanh chóng được kéo vào một khe núi nhỏ, nơi có thể bảo vệ họ khỏi sự tàn phá của cơn bão cát. Tất cả mọi người đều làm việc khẩn trương, cố gắng đảm bảo an toàn cho hàng hóa và xe cộ.
Cơn bão cát đến rất nhanh, phủ kín mọi thứ trong một màu vàng đục. Lâm Quân cố gắng che chắn cho mình, nhưng cát vẫn luồn vào mọi kẽ hở, khiến anh khó thở. Âm thanh của cơn bão vang lên như tiếng gầm thét của một con quái vật khổng lồ, làm rung chuyển cả khe núi.
“Chúng ta phải giữ vững tinh thần!” Triệu Công hét lên để vượt qua tiếng gió. “Không được bỏ cuộc!”
Lâm Quân gật đầu, dùng tay che mặt và nhìn xung quanh để đảm bảo mọi người đều an toàn. Cơn bão kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, nhưng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự kiên cường, đoàn xe của họ đã vượt qua thử thách đầu tiên mà thiên nhiên đặt ra.
Khi cơn bão qua đi, sa mạc trước mắt họ hiện ra như một biển cát mênh mông, trải dài vô tận. Đoàn xe bị chôn vùi một phần trong cát, và việc khôi phục lại mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn.
“Mọi người ổn cả chứ?” Lâm Quân hỏi lớn, đi từ xe này sang xe khác để kiểm tra tình hình.
“Chúng tôi ổn, chỉ có vài chiếc xe bị mắc kẹt trong cát,” một người trong đoàn đáp lại.
Triệu Công bước đến gần Lâm Quân, vẻ mặt nghiêm trọng. “Cơn bão đã khiến chúng ta mất nhiều thời gian. Nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Lâm Quân gật đầu, rồi ra lệnh cho mọi người bắt đầu khôi phục lại đoàn xe. Họ cùng nhau đào cát, kéo các xe ra khỏi đống cát sâu. Công việc vất vả, nhưng với sự quyết tâm và đoàn kết, họ cuối cùng cũng đưa được đoàn xe trở lại đường đi.
“Chúng ta phải đi ngay,” Lâm Quân nói với Triệu Công. “Cát trong sa mạc có thể thay đổi nhanh chóng. Nếu chúng ta ở đây quá lâu, sẽ gặp thêm rủi ro.”
Triệu Công đồng ý, và đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh. Nhưng khó khăn chưa dừng lại ở đó. Khi họ vừa thoát khỏi sa mạc và tiến vào một khu rừng thưa, một mối đe dọa mới đã chờ đợi họ.
Khi trời bắt đầu chạng vạng, Lâm Quân cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Sự im lặng bất thường của khu rừng khiến anh cảm thấy bất an. Đoàn xe tiến thêm một đoạn, đột nhiên từ các bụi cây xung quanh, một nhóm thổ phỉ lao ra với vũ khí trong tay.
“Chặn đoàn xe lại!” Một tên cầm đầu hô lớn, đôi mắt sáng quắc dưới ánh hoàng hôn. “Giao nộp hàng hóa, và chúng ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”
Lâm Quân lập tức nhận ra tình hình nguy cấp. Anh quay sang Triệu Công, người cũng đã rút kiếm ra. “Chúng ta phải bảo vệ đoàn xe!”
Triệu Công gật đầu, rồi ra lệnh cho những người lính bảo vệ. “Mọi người, sẵn sàng chiến đấu!”
Cuộc đụng độ diễn ra ngay sau đó. Những tên thổ phỉ xông vào tấn công, nhưng đoàn xe đã chuẩn bị kỹ càng. Lâm Quân, dù không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cũng cầm lấy một thanh kiếm từ một người lính gần đó và sẵn sàng đối mặt với những kẻ tấn công.
“Không được để chúng chiếm lấy xe!” Lâm Quân hét lên, rồi xông vào một tên thổ phỉ đang cố gắng cướp hàng hóa. Anh đỡ được cú đánh đầu tiên, rồi nhanh chóng phản công bằng một đòn chém chính xác, hạ gục tên thổ phỉ.
Những người lính bảo vệ cũng chiến đấu dũng cảm, đẩy lùi cuộc tấn công của nhóm thổ phỉ. Sau một thời gian ngắn nhưng ác liệt, những kẻ tấn công nhận ra rằng họ đã gặp phải đối thủ không dễ đối phó. Tên cầm đầu ra hiệu rút lui, và cả nhóm nhanh chóng tan biến vào trong rừng.
Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm. Anh lau mồ hôi trên trán, cảm thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với sự nguy hiểm thực sự, và nó khiến anh nhận ra rằng Con đường tơ lụa không chỉ là nơi của cơ hội mà còn đầy rẫy những thách thức chết người.
“Anh không sao chứ?” Triệu Công bước đến, vẻ mặt quan tâm.
“Tôi ổn, cảm ơn ông,” Lâm Quân đáp, giọng hơi run. “Chúng ta đã may mắn.”
“May mắn, và cả sự chuẩn bị tốt,” Triệu Công nói, rồi vỗ nhẹ vai Lâm Quân. “Anh đã làm rất tốt. Nếu không có anh, chúng ta có thể đã mất nhiều hơn.”
Lâm Quân cười nhẹ, cảm thấy sự tự tin dần trở lại. “Chúng ta cần phải cẩn trọng hơn từ bây giờ. Thế giới này còn nhiều điều tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ học hỏi và sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.”
Triệu Công gật đầu đồng ý. “Anh đang làm rất tốt, và tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn. Hãy nghỉ ngơi một chút, chúng ta còn một chặng đường dài phía trước.”
Chương 4 kết thúc với hình ảnh đoàn xe của Lâm Quân tiếp tục tiến lên, dù bị thử thách bởi thiên nhiên và con người. Những khó khăn đầu tiên đã qua, nhưng anh biết rằng những thử thách lớn hơn còn đang chờ đợi phía trước. Tuy nhiên, với quyết tâm và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, Lâm Quân tự tin rằng anh sẽ vượt qua mọi trở ngại để trở thành một thương nhân thành công trên Con đường tơ lụa.