Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 5
Chương 5: Mối quan hệ với triều đình
Sau những thách thức đầu tiên trên Con đường tơ lụa, đoàn xe của Lâm Quân và Triệu Công tiếp tục hành trình về phía Nam. Dù đã vượt qua được cơn bão cát và đám thổ phỉ, họ biết rằng những thử thách khác có thể đang chờ đợi phía trước. Tuy nhiên, với quyết tâm sắt đá, họ không cho phép mình chùn bước.
Một buổi sáng sớm, đoàn xe đến một thị trấn lớn gần biên giới phía Nam. Thị trấn này là nơi giao thương nhộn nhịp, cửa ngõ dẫn vào những vùng đất giàu có về tài nguyên và sản vật. Lâm Quân nhận ra đây là cơ hội để thiết lập những mối quan hệ quan trọng với những người có quyền lực trong khu vực.
“Triệu Công, tôi nghĩ chúng ta nên dành vài ngày ở đây để tìm hiểu thêm về thị trường và thiết lập quan hệ với các quan chức địa phương,” Lâm Quân đề xuất khi họ dừng chân trước một quán trọ lớn.
Triệu Công gật đầu đồng ý. “Anh nói đúng. Nếu muốn kinh doanh lâu dài và an toàn trên Con đường tơ lụa, chúng ta cần sự bảo trợ từ triều đình. Ở đây có thể là nơi chúng ta bắt đầu xây dựng mối quan hệ đó.”
Sau khi sắp xếp cho đoàn xe nghỉ ngơi, Lâm Quân và Triệu Công bắt đầu tìm cách tiếp cận các quan chức địa phương. Họ biết rằng việc thiết lập mối quan hệ này không chỉ đòi hỏi sự khéo léo mà còn phải tỏ ra đáng tin cậy và có năng lực.
Vào buổi chiều, Lâm Quân và Triệu Công đến phủ của Đỗ Viên Ngoại, một vị quan lớn có ảnh hưởng tại thị trấn này. Đỗ Viên Ngoại không chỉ là người quản lý thuế mà còn có quyền quyết định nhiều vấn đề liên quan đến thương mại trong khu vực. Gặp gỡ và gây ấn tượng với ông ta là điều cần thiết.
“Bẩm quan, chúng tôi là thương nhân từ Trường An, mang theo nhiều loại hàng hóa quý từ phương Bắc,” Triệu Công nói khi họ được mời vào phòng tiếp khách. “Chúng tôi muốn xin phép được giao thương tại thị trấn của ngài và mong được sự bảo trợ của ngài để đảm bảo sự an toàn và thuận lợi cho công việc kinh doanh.”
Đỗ Viên Ngoại, một người đàn ông trung niên với bộ râu dài và đôi mắt sắc bén, ngồi trên chiếc ghế lớn và nhìn Lâm Quân và Triệu Công với vẻ mặt điềm tĩnh. Ông không vội vàng trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Lâm Quân cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh hiểu rằng để có được sự ủng hộ của Đỗ Viên Ngoại, họ cần phải chứng minh được giá trị của mình. Anh quyết định nắm lấy cơ hội này để thể hiện sự am hiểu và kế hoạch của mình.
“Thưa Đỗ Viên Ngoại,” Lâm Quân lên tiếng với giọng điềm đạm nhưng tự tin, “Chúng tôi không chỉ mang đến những hàng hóa quý giá từ phương Bắc, mà còn có kế hoạch mở rộng mạng lưới buôn bán, kết nối với các vùng đất phía Nam và cả các quốc gia bên ngoài. Chúng tôi tin rằng với sự hỗ trợ của ngài, thị trấn này sẽ trở thành trung tâm thương mại lớn trên Con đường tơ lụa, mang lại sự thịnh vượng cho tất cả.”
Đỗ Viên Ngoại nhướng mày, tỏ vẻ quan tâm hơn. “Kế hoạch của anh nghe có vẻ tham vọng. Nhưng nói thì dễ, thực hiện mới khó. Làm sao tôi có thể tin rằng các anh sẽ mang lại lợi ích thật sự cho thị trấn này?”
Lâm Quân hiểu rằng đây là khoảnh khắc quyết định. Anh lấy ra từ trong túi một bản kế hoạch chi tiết mà mình đã chuẩn bị từ trước, trình bày rõ ràng về các bước đi và lợi ích kinh tế mà kế hoạch này sẽ mang lại. Anh cũng không quên nhấn mạnh việc họ đã vượt qua những thử thách lớn trên Con đường tơ lụa, từ thiên tai đến sự đe dọa của thổ phỉ, để đến được đây.
“Chúng tôi không chỉ nói suông, mà đã chuẩn bị kỹ càng và sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức,” Lâm Quân kết luận. “Với sự hợp tác của ngài, chúng tôi sẽ đảm bảo rằng thị trấn này không chỉ là nơi giao thương, mà còn là trung tâm của sự thịnh vượng và an ninh.”
Đỗ Viên Ngoại im lặng một lúc lâu, đôi mắt ông ánh lên sự suy tính. Cuối cùng, ông gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. “Các anh đã làm tôi thấy ấn tượng. Tôi sẽ đồng ý bảo trợ cho các anh, nhưng đổi lại, tôi muốn có phần trong lợi nhuận và sự đảm bảo rằng những kế hoạch của các anh sẽ mang lại lợi ích cho thị trấn này.”
Lâm Quân mỉm cười, cúi đầu cảm ơn. “Đó là điều đương nhiên, thưa ngài. Chúng tôi sẽ không phụ lòng tin của ngài.”
Sau khi rời khỏi phủ Đỗ Viên Ngoại, Lâm Quân và Triệu Công cảm thấy nhẹ nhõm. Họ đã thành công trong việc thiết lập mối quan hệ quan trọng này, và điều đó sẽ giúp công việc kinh doanh của họ thuận lợi hơn nhiều trong tương lai.
“Tôi rất ấn tượng với cách anh xử lý tình huống hôm nay,” Triệu Công nói với Lâm Quân khi cả hai quay trở lại quán trọ. “Anh không chỉ biết cách thuyết phục mà còn cho thấy mình là một người có tầm nhìn.”
“Chúng ta đã bước một bước lớn,” Lâm Quân đáp, đôi mắt sáng lên với quyết tâm. “Nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Chúng ta cần chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo và đảm bảo rằng kế hoạch của chúng ta sẽ được thực hiện một cách trọn vẹn.”
Triệu Công gật đầu, cảm thấy tự tin hơn vào sự hợp tác với Lâm Quân. “Tôi tin rằng với sự thông minh và quyết đoán của anh, chúng ta sẽ đạt được nhiều thành công lớn trên Con đường tơ lụa.”
Chương 5 kết thúc với hình ảnh Lâm Quân và Triệu Công đang chuẩn bị cho hành trình tiếp theo, với sự hậu thuẫn của Đỗ Viên Ngoại. Họ đã đặt nền móng cho một mối quan hệ vững chắc với triều đình, điều sẽ giúp họ vượt qua những thử thách trong tương lai và đưa công việc kinh doanh của họ lên một tầm cao mới trên Con đường tơ lụa.