Thương Nhân Trên Con Đường Tơ Lụa - Chương 7
Chương 7: Khám phá bí mật
Sau khi phát hiện ra sự phản bội của Tôn Phúc và âm mưu của Lý Mạc, Lâm Quân và Triệu Công không chỉ phải thay đổi lộ trình mà còn phải suy tính kỹ càng về những bước đi tiếp theo. Họ biết rằng Lý Mạc không dễ dàng từ bỏ và có thể sẽ tiếp tục tìm cách phá hoại. Đoàn xe tiếp tục hành trình với một không khí căng thẳng bao trùm, nhưng đồng thời cũng đầy quyết tâm để vượt qua những thử thách đang chờ đợi.
Một buổi chiều, khi đoàn xe dừng chân bên một ngôi làng nhỏ nằm trong một thung lũng yên bình, Lâm Quân cảm nhận được có điều gì đó khác lạ trong không khí. Ngôi làng này dường như quá yên tĩnh so với những nơi mà họ đã đi qua. Không có tiếng trẻ con chơi đùa, không có tiếng động từ những người dân làm việc. Mọi thứ đều im ắng một cách kỳ lạ.
“Ông có thấy ngôi làng này quá im ắng không?” Lâm Quân hỏi Triệu Công khi họ bước xuống xe ngựa.
Triệu Công nhìn quanh, rồi gật đầu. “Đúng vậy, có gì đó không ổn. Chúng ta nên cẩn thận.”
Họ quyết định đi bộ vào làng để tìm hiểu. Ngôi làng này có vẻ đã từng rất thịnh vượng, với những ngôi nhà bằng gỗ lớn và một quảng trường nhỏ ở trung tâm. Tuy nhiên, không có một bóng người nào xuất hiện.
“Chào có ai ở đây không?” Lâm Quân gọi lớn, giọng anh vang vọng trong sự im lặng tuyệt đối.
Không có câu trả lời, nhưng đột nhiên từ xa, một cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên kẽo kẹt và mở ra. Từ trong ngôi nhà, một cụ ông tóc bạc, dáng vẻ mệt mỏi, bước ra. Ông lão nhìn Lâm Quân và Triệu Công với ánh mắt cảnh giác.
“Các ông là ai? Tại sao lại đến đây?” Ông lão hỏi, giọng run run nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
“Chúng tôi là những thương nhân đang đi qua khu vực này và cần dừng lại nghỉ chân,” Lâm Quân đáp, cố gắng giữ giọng thân thiện. “Chúng tôi nhận thấy ngôi làng của ông quá yên tĩnh, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Ông lão nhìn quanh như để chắc chắn rằng không có ai nghe thấy, rồi tiến lại gần hơn và thì thầm. “Các ông nên rời khỏi đây ngay. Ngôi làng này đã bị một lời nguyền.”
“Lời nguyền?” Triệu Công nhíu mày, không tin vào những lời mê tín. “Ông đang nói gì vậy?”
Ông lão nhìn họ, ánh mắt đầy sợ hãi. “Từ khi chúng tôi tìm thấy kho báu cổ dưới lòng đất, mọi người trong làng bắt đầu gặp phải những điều kỳ lạ. Những người đào bới kho báu lần lượt mất tích, còn những người khác thì bị ám ảnh bởi những bóng đen trong đêm. Ngôi làng này không còn là nơi an toàn nữa.”
Lâm Quân và Triệu Công nhìn nhau, cảm giác có điều gì đó không đúng. “Kho báu đó ở đâu?” Lâm Quân hỏi, cảm thấy có một mối liên hệ với những gì họ đang trải qua.
Ông lão chậm rãi đưa tay chỉ về phía ngọn đồi nhỏ phía sau làng. “Nó nằm dưới lòng đất, trong một hang động. Nhưng các ông đừng dại mà đến đó. Đó là nơi của quỷ dữ.”
Mặc dù bị cảnh báo, Lâm Quân cảm thấy mình cần phải khám phá thêm về kho báu này. Anh không tin vào những lời nguyền, nhưng lại nghĩ rằng có thể đây chính là nguyên nhân dẫn đến sự suy sụp của ngôi làng và cũng có thể là chìa khóa để giải quyết vấn đề của họ.
“Chúng ta nên kiểm tra hang động đó,” Lâm Quân nói với Triệu Công khi họ rời khỏi ngôi làng.
“Anh thực sự muốn khám phá một nơi bị gọi là ‘hang động của quỷ dữ’ sao?” Triệu Công hỏi, giọng pha chút nghi ngờ.
“Ông biết rõ chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào,” Lâm Quân đáp lại, ánh mắt kiên định. “Nếu có gì đó liên quan đến sự phản bội mà chúng ta đã trải qua, tôi muốn biết nó là gì.”
Cuối cùng, Triệu Công đồng ý. Họ cùng với một vài người lính hộ tống, mang theo đèn lồng và vũ khí, tiến về phía ngọn đồi. Khi đến nơi, họ phát hiện ra một cửa hang động được che phủ bởi cây cối và đá lớn. Bên ngoài cửa hang có một tấm bia đá cũ kỹ với những chữ Hán cổ khắc lên, cảnh báo rằng nơi này là cấm địa.
“Rõ ràng là có ai đó không muốn chúng ta vào trong,” Triệu Công nhận xét khi họ đọc tấm bia đá.
“Điều đó chỉ càng làm tôi thêm tò mò,” Lâm Quân nói, rồi ra lệnh cho những người lính dọn dẹp cửa hang để họ có thể vào trong.
Khi họ tiến sâu vào hang động, ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi những bức tường đá ẩm ướt và những lối đi quanh co. Không khí bên trong lạnh lẽo và có mùi mốc meo, khiến ai nấy đều cảm thấy rờn rợn. Càng đi sâu vào, họ càng cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ, như thể có ai đó đang theo dõi họ từ trong bóng tối.
Cuối cùng, họ đến một căn phòng lớn, nơi mà họ phát hiện ra một hòm kho báu bằng vàng được chôn dưới đất. Xung quanh hòm là những bộ xương người, nằm rải rác khắp nơi.
“Đây chính là kho báu mà ông lão nói đến,” Lâm Quân thốt lên, cảm giác hồi hộp trỗi dậy.
Triệu Công cẩn thận tiến lại gần, nhưng trước khi anh kịp chạm vào hòm, một âm thanh lạ phát ra từ sâu trong hang động. Cả nhóm dừng lại, cố gắng nghe ngóng. Âm thanh đó giống như tiếng rên rỉ, vang vọng trong không gian chật hẹp.
“Chúng ta không nên ở lại đây lâu,” một người lính lo lắng nói.
Lâm Quân gật đầu, cảm thấy bất an. “Chúng ta lấy những gì cần thiết và rời khỏi đây ngay.”
Họ nhanh chóng mở hòm và lấy ra một số vật phẩm quý giá bên trong, gồm những mảnh vàng và ngọc bích. Nhưng khi họ chuẩn bị rời đi, một làn gió lạnh thổi qua, khiến đèn lồng chập chờn. Bóng tối bao trùm cả nhóm, và một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía sau.
“Chạy nhanh!” Lâm Quân hét lên, và cả nhóm bắt đầu chạy về phía cửa hang, để lại hòm kho báu và những bí mật đen tối phía sau.
Khi họ ra khỏi hang động và trở về ngôi làng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lâm Quân cảm thấy mình đã chạm vào một bí mật lớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Kho báu này không chỉ là vật chất mà còn có thể là một lời nguyền thực sự, thứ đã ám ảnh ngôi làng và có thể liên quan đến những gì đang xảy ra với đoàn xe của họ.
Chương 7 kết thúc với hình ảnh Lâm Quân đứng trước ngôi làng, nhìn lên ngọn đồi với đôi mắt đầy suy tư. Anh biết rằng cuộc hành trình của họ chưa kết thúc và rằng những bí mật mà họ vừa khám phá chỉ là khởi đầu cho một loạt những thách thức mới. Họ cần phải hiểu rõ hơn về lời nguyền này và tìm cách bảo vệ mình khỏi những nguy hiểm tiếp theo trên Con đường tơ lụa.