Thương Nhân Trở Về Thời Kỳ Đế Quốc Chola - Chương 2
Chương 2: Đầu Tiên Trong Thế Giới Mới
An Minh đứng giữa con phố nhộn nhịp của thành phố cổ xưa, ánh sáng mặt trời chiếu sáng qua những tán cây xanh mướt. Các cửa hàng bày bán hàng hóa như gia vị, vải vóc, và đồ trang sức trải dài hai bên đường. Ông cảm thấy như mình vừa bước vào một bộ phim lịch sử, với những cảnh tượng sống động từ thời kỳ Đế quốc Chola.
Ông đi dọc theo con phố, cố gắng hòa nhập vào môi trường mới. Những người dân ăn mặc theo phong cách truyền thống của thời kỳ này và sử dụng tiếng Tamil, ngôn ngữ chính của Đế quốc Chola. An Minh không hiểu nhiều, nhưng ông có thể cảm nhận được sự ồn ào và sự hối hả của thị trấn.
An Minh: (tự nhủ) “Phải tìm cách hiểu rõ về nơi này và làm thế nào mình có thể trở về.”
Ông dừng lại ở một cửa hàng vải, nơi có những cuộn vải màu sắc rực rỡ và những sản phẩm thủ công tinh xảo. Một người bán hàng, với trang phục truyền thống và nụ cười niềm nở, đang đứng đợi khách hàng.
Người Bán Hàng: (nở nụ cười) “Chào mừng, thưa ngài! Ngài cần gì từ cửa hàng của chúng tôi?”
An Minh: (cố gắng nói một cách tự nhiên) “Tôi chỉ đang khám phá xung quanh. Tôi rất ấn tượng với các sản phẩm của bạn.”
Người Bán Hàng: “Cảm ơn ngài. Đây là những sản phẩm thủ công truyền thống của chúng tôi, từ vải đến đồ trang sức.”
An Minh lấy làm ấn tượng với sự chuyên nghiệp và nhiệt tình của người bán hàng. Ông tiếp tục đi dạo qua các khu vực khác của thành phố và bắt đầu nhận ra những sự tương đồng và khác biệt với thế giới hiện đại mà ông đã biết.
Một vài giờ sau, khi mặt trời bắt đầu lặn, An Minh cảm thấy mệt mỏi và đói bụng. Ông tìm thấy một quán ăn nhỏ bên lề đường, nơi có những mùi thơm hấp dẫn từ các món ăn địa phương. Ông bước vào quán, ngồi xuống và nhìn vào thực đơn được viết bằng chữ Tamil.
Người Phục Vụ: (với sự tò mò) “Ngài muốn gọi món gì?”
An Minh: (cố gắng giao tiếp) “Tôi không hiểu rõ về các món ăn ở đây. Bạn có thể gợi ý cho tôi không?”
Người phục vụ, với nụ cười hiền hòa, chỉ cho ông một số món ăn phổ biến. An Minh chọn một món ăn địa phương và đợi trong khi người phục vụ đi vào bếp.
Khi món ăn được mang ra, An Minh cảm thấy hài lòng với hương vị tuyệt vời và sự tươi ngon của các nguyên liệu. Ông ăn một cách ngon miệng, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng về tình hình hiện tại của mình.
An Minh: (tự nhủ) “Mình cần phải tìm hiểu về cách sống ở đây, tìm kiếm sự giúp đỡ và làm quen với những người có thể giúp mình.”
Khi đã ăn xong, An Minh ra khỏi quán và bắt đầu đi dạo quanh khu vực gần đó. Đột nhiên, ông nhìn thấy một bảng hiệu ghi tên một thương nhân nổi tiếng, “Arjun”, treo trước cửa một cửa hàng lớn.
An Minh: (nhìn vào cửa hàng) “Có lẽ mình nên đến gặp người này. Ông ấy có thể là một nguồn thông tin quý giá.”
Bên trong cửa hàng, không khí yên tĩnh và sang trọng. Những món hàng quý giá được bày trí một cách tinh tế, và ánh sáng từ những ngọn đèn làm nổi bật các sản phẩm. An Minh thấy một người đàn ông đứng sau quầy, với dáng vẻ quyền uy và trang phục lịch sự.
Arjun: (nhìn thấy An Minh) “Chào ngài. Tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
An Minh: (với sự lễ phép) “Chào ông, tôi là An Minh. Tôi vừa mới đến đây và tôi đang tìm hiểu về thành phố này. Tôi nghe nói ông là một thương nhân có tiếng, có thể cho tôi biết thêm về cách làm ăn và những người quan trọng trong khu vực này không?”
Arjun: (nhướng mày) “Chắc chắn rồi. Ngài có thể kể thêm về mình không? Tại sao ngài lại quan tâm đến việc làm ăn ở đây?”
An Minh cảm thấy cần phải cẩn thận trong cách mình trình bày. Ông quyết định tỏ ra mình là một thương nhân từ xa đến tìm hiểu cơ hội kinh doanh.
An Minh: “Tôi đến từ một vùng đất xa lạ và tôi đang nghiên cứu cơ hội đầu tư. Tôi rất quan tâm đến việc mở rộng thương mại và tìm hiểu về cách thức hoạt động ở đây.”
Arjun: (cười) “Thật thú vị. Nếu ngài muốn, tôi có thể giới thiệu ngài với một số thương nhân khác và giúp ngài hiểu rõ hơn về thị trường và cách thức kinh doanh ở đây.”
An Minh cảm thấy mừng rỡ với lời đề nghị của Arjun. Đây có thể là cơ hội để ông khám phá sâu hơn về thế giới mới này và tìm cách quay trở lại thời hiện đại.
Cảnh kết thúc với An Minh và Arjun ngồi trò chuyện tại một bàn bên cửa sổ, nơi ánh sáng chiều tà làm nổi bật không khí của một ngày mới trong thế giới cổ xưa.