Thương Nhân Trong Thời Kỳ Thanh triều - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ với định mệnh
Lâm Khang là một doanh nhân trẻ, tài năng và đầy tham vọng. Ở tuổi 32, anh đã là CEO của một công ty công nghệ nổi tiếng, với các sản phẩm đột phá trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Cuộc sống của anh tưởng chừng như hoàn hảo với những chuyến công tác toàn cầu và các hợp đồng triệu đô.
Một ngày nọ, trong một chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải để gặp gỡ đối tác quan trọng, máy bay của Lâm Khang bất ngờ gặp phải một trận bão lớn. Cơn bão xuất hiện quá nhanh và quá mạnh, khiến máy bay rung lắc dữ dội. Hành khách bắt đầu hoảng loạn, tiếng la hét vang lên khắp khoang. Lâm Khang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi máy bay chao đảo mạnh hơn, anh không thể kiềm chế được cảm giác sợ hãi.
Bất ngờ, máy bay như bị hút vào một vòng xoáy dữ dội, và mọi thứ trước mắt Lâm Khang trở nên tối đen. Anh mất ý thức.
Khi Lâm Khang tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên mặt đất, xung quanh là cỏ dại và những cây cổ thụ cao lớn. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu qua những tán lá rậm rạp. Đầu óc anh mơ màng, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhớ được cơn bão kinh hoàng và tiếng la hét của hành khách.
“Đây là đâu?” Lâm Khang lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy. Toàn thân anh đau nhức, nhưng không có vết thương nghiêm trọng. Anh nhìn quanh, cố tìm kiếm dấu hiệu của máy bay hoặc bất kỳ thứ gì có thể giúp anh liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng không có gì cả. Chỉ có những cây cối xum xuê và tiếng chim hót líu lo.
Lâm Khang đứng dậy, loạng choạng bước đi trong rừng. Anh cố gắng tìm ra con đường thoát khỏi khu rừng rậm rạp này. Sau một hồi đi bộ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại từ xa. Lâm Khang cẩn thận tiến đến gần và bắt gặp một nhóm người đang làm việc trên cánh đồng gần đó.
Những người nông dân mặc trang phục truyền thống, với những chiếc áo dài và mũ tre, khác xa với những gì Lâm Khang thường thấy. Anh ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì ít nhất đã tìm thấy người để nhờ giúp đỡ.
“Xin chào, có ai có thể giúp tôi không?” Lâm Khang lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Những người nông dân quay lại nhìn anh, mắt họ lộ rõ vẻ ngạc nhiên và cảnh giác. Một người đàn ông trung niên, có vẻ là trưởng nhóm, tiến lại gần Lâm Khang. Ông ta nhìn Lâm Khang từ đầu đến chân, rồi hỏi:
“Cậu là ai? Sao lại lạc vào đây?”
Giọng nói của người đàn ông có âm điệu cổ xưa, khiến Lâm Khang không khỏi giật mình. Anh cố gắng tìm lời giải thích nhưng chính bản thân cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi… Tôi là Lâm Khang. Tôi vừa gặp tai nạn… ở đâu đây vậy?” Lâm Khang lúng túng.
Người đàn ông nhíu mày, quay sang những người khác rồi nhìn lại Lâm Khang, nói: “Đây là làng Lạc Sơn, thuộc tỉnh Sơn Đông. Cậu ăn mặc lạ lùng quá, chưa từng thấy ai như cậu ở vùng này.”
Lâm Khang càng thêm bối rối. “Sơn Đông? Nhưng… tôi đang ở đâu? Thời gian nào?”
Những người nông dân nhìn nhau, vẻ nghi hoặc. Người đàn ông đáp: “Cậu không biết đây là thời nào sao? Bây giờ là năm thứ 10 của triều đại Khang Hi. Cậu bị gì sao?”
Lâm Khang nghe mà không tin vào tai mình. Khang Hi? Triều đại Thanh? Anh không thể nào tin rằng mình đã xuyên không về quá khứ. Mọi thứ quá phi lý, nhưng những gì anh đang thấy trước mắt lại quá rõ ràng.
“Có lẽ tôi… cần một chút thời gian để suy nghĩ,” Lâm Khang nói, đầu óc quay cuồng.
Người đàn ông nhìn anh một lúc rồi gật đầu, nói với những người khác: “Đưa cậu ta về làng. Cậu ta có vẻ không khỏe.”
Lâm Khang được dẫn về làng Lạc Sơn, một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh mướt. Dân làng đều tò mò nhìn anh, một người lạ lùng từ xa đến với trang phục khác biệt và hành vi kỳ quặc. Lâm Khang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bên trong anh đầy nỗi lo lắng.
Người đàn ông trung niên tên là Lý Đạo Tổ, trưởng làng Lạc Sơn, đã sắp xếp cho Lâm Khang ở lại trong một ngôi nhà nhỏ của làng. Họ không biết phải làm gì với anh, nhưng lòng tốt của họ đã cứu anh khỏi cảnh vô vọng.
Khi đêm buông xuống, Lâm Khang ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu sáng mờ nhạt lên những mái nhà tranh và cánh đồng xa xa. Anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng mình đang ở một thời đại khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ.
“Phải làm sao đây?” Lâm Khang thì thầm với chính mình.
Đêm đó, anh không thể ngủ được. Tâm trí Lâm Khang liên tục quay cuồng với hàng ngàn câu hỏi và lo lắng. Nhưng một điều duy nhất anh biết chắc: Nếu anh muốn sống sót và trở lại thế giới của mình, anh phải học cách thích nghi với nơi này, tìm hiểu về thời đại này, và tận dụng mọi cơ hội để tồn tại.
Cánh cửa của số phận đã mở ra trước mắt Lâm Khang, và anh phải quyết định bước qua nó như thế nào.