Thương Nhân Trong Thời Kỳ Thanh triều - Chương 3
Chương 3: Đối đầu với thế lực địa phương
Với cửa hàng mới mở của mình, Lâm Khang nhanh chóng trở thành cái tên quen thuộc trong làng Lạc Sơn và cả những vùng lân cận. Cách tiếp cận kinh doanh của anh, dựa trên nguyên tắc chất lượng và sự công bằng, đã thu hút sự tin tưởng của nhiều người. Dân làng bắt đầu truyền tai nhau về một thương nhân trẻ tuổi với những ý tưởng độc đáo và sản phẩm tốt hơn hẳn so với những gì họ từng biết.
Tuy nhiên, sự thành công nhanh chóng của Lâm Khang cũng khiến một số người cảm thấy bất an. Trong số đó có Triệu Đại Phú, một thương nhân lớn và có thế lực trong vùng, người đã từ lâu thống trị các hoạt động thương mại ở Lạc Sơn. Triệu Đại Phú là một người đàn ông cường tráng, với đôi mắt sắc lạnh và nụ cười đầy tính toán. Ông ta nổi tiếng với sự tàn nhẫn trong kinh doanh, không ngại dùng những thủ đoạn đen tối để giữ vững vị thế của mình.
Một buổi chiều, khi Lâm Khang đang bận rộn trong cửa hàng của mình, một người đàn ông trung niên bước vào. Anh ta ăn mặc sang trọng hơn người bình thường, với dáng vẻ tự tin và quyền lực. Lâm Khang nhận ra ngay đây chính là Triệu Đại Phú.
“Cậu là Lâm Khang phải không?” Triệu Đại Phú cất giọng trầm, nhưng đầy quyền lực.
Lâm Khang mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Vâng, chính là tôi. Ông là Triệu Đại Phú, người mà tôi đã nghe danh từ lâu. Hôm nay được gặp ông thật là vinh hạnh.”
Triệu Đại Phú bước đến gần, đôi mắt ông ta quét qua quầy hàng của Lâm Khang. “Cửa hàng của cậu khá khang trang đấy. Nhưng tôi nghe nói cậu vừa đến vùng này, mà đã làm ăn rất phát đạt. Điều đó thật đáng ngạc nhiên.”
Lâm Khang cảm nhận rõ ràng sự đe dọa trong giọng nói của Triệu Đại Phú, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Cảm ơn ông đã quan tâm. Tôi chỉ cố gắng mang đến những sản phẩm tốt nhất cho người dân ở đây, và may mắn là họ đã đón nhận.”
Triệu Đại Phú nhếch mép cười, nhưng nụ cười không hề có chút thân thiện nào. “Tôi không thích cạnh tranh, cậu Lâm ạ. Đặc biệt là với những người không hiểu rõ về luật lệ ở đây.”
Lâm Khang hiểu rõ ý nghĩa của lời nói đó. Anh biết rằng Triệu Đại Phú đang cảnh cáo anh, nhưng anh không có ý định lùi bước. “Tôi chỉ muốn làm ăn chân chính, mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Nếu có gì tôi làm sai, ông Triệu cứ nói thẳng.”
Triệu Đại Phú nhìn thẳng vào mắt Lâm Khang, giọng nói trở nên cứng rắn hơn. “Đừng nghĩ rằng cậu có thể đến đây và làm mọi thứ theo ý mình. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại về việc tiếp tục kinh doanh ở đây. Hoặc ít nhất, nên biết điều mà chia sẻ lợi nhuận với những người đã tồn tại ở đây từ trước.”
Lâm Khang hiểu rằng Triệu Đại Phú đang đề cập đến việc đòi một khoản tiền bảo kê, nhưng anh không muốn bị ép buộc. “Tôi tôn trọng những người đã ở đây trước, nhưng việc kinh doanh phải dựa trên sự công bằng. Nếu khách hàng chọn sản phẩm của tôi, đó là vì họ thấy chúng tốt hơn.”
Triệu Đại Phú không nói thêm gì nữa. Ông ta quay người bước ra khỏi cửa hàng, nhưng trước khi đi, ông ta quay đầu lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lâm Khang: “Cậu còn trẻ, Lâm Khang. Đừng để sự tự tin quá mức dẫn đến hối tiếc.”
Sau khi Triệu Đại Phú rời đi, Lâm Khang biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho những khó khăn phía trước. Anh hiểu rõ rằng sự thành công của mình đang đe dọa đến quyền lực của Triệu Đại Phú, và ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Không lâu sau đó, các khó khăn bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là các nguồn cung cấp hàng hóa của Lâm Khang bị gián đoạn. Những người bán hàng mà anh từng giao dịch bắt đầu từ chối cung cấp hàng cho anh, viện lý do là họ đã ký kết hợp đồng độc quyền với Triệu Đại Phú. Một số khác thì bị đe dọa bởi đám tay chân của ông ta và không dám hợp tác với Lâm Khang nữa.
Chưa dừng lại ở đó, những tin đồn xấu về sản phẩm của Lâm Khang bắt đầu lan rộng. Người ta nói rằng hàng hóa của anh kém chất lượng, giá cả cao hơn mà không đáng tin cậy. Những khách hàng từng đến với anh bắt đầu do dự, số lượng khách giảm đáng kể.
Một buổi tối, khi Lâm Khang đang ngồi trong cửa hàng vắng vẻ, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Anh ta mặc áo choàng đen, khuôn mặt che khuất trong bóng tối. Người đàn ông đó tiến đến gần Lâm Khang, giọng nói thì thầm nhưng đầy uy lực: “Nếu cậu biết điều, cậu nên rời khỏi đây trước khi quá muộn. Triệu Đại Phú không phải là người mà cậu muốn gây rắc rối.”
Lâm Khang ngước lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đó, không chút sợ hãi. “Cảm ơn vì lời khuyên, nhưng tôi không có ý định bỏ cuộc. Nếu Triệu Đại Phú muốn cạnh tranh, tôi sẽ đối đầu bằng cách của mình.”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi nhếch môi cười mỉa mai. “Cậu thật can đảm, nhưng cũng thật ngốc nghếch. Chúng tôi sẽ xem cậu trụ được bao lâu.”
Nói xong, người đàn ông quay người bước ra khỏi cửa hàng, để lại Lâm Khang một mình trong bóng tối. Anh biết rằng trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng anh cũng không phải là người dễ bị khuất phục.
Lâm Khang hiểu rằng nếu muốn tồn tại và phát triển, anh cần phải tìm ra cách vượt qua những khó khăn này, không chỉ bằng trí tuệ mà còn bằng sức mạnh của mình. Và trong lúc này, anh nhận ra rằng mình cần những đồng minh mạnh mẽ hơn, những người có thể giúp anh đối đầu với thế lực của Triệu Đại Phú.
Một kế hoạch mới bắt đầu hình thành trong đầu Lâm Khang. Anh biết rằng mình phải hành động nhanh chóng và dứt khoát, nếu không muốn mọi thứ sụp đổ dưới sức ép của Triệu Đại Phú. Trận chiến để bảo vệ tương lai của anh chỉ mới bắt đầu.