Thương nhân và con đường đến Ấn Độ - Chương 3
Chương 3: Lên Đường
Ánh sáng mặt trời sớm mai le lói trên mặt biển, tạo ra những tia sáng lấp lánh như hàng triệu viên ngọc quý. Marcus đứng bên mạn tàu, nhìn ra khơi xa với trái tim đầy háo hức. Sau những ngày tháng chuẩn bị, cuối cùng họ cũng đã sẵn sàng khởi hành đến Ấn Độ.
“Cảm giác thật tuyệt, phải không?” Miguel nói, đến bên cạnh Marcus. “Chúng ta sắp sửa chạm vào những giấc mơ!”
“Đúng vậy,” Marcus đáp, lòng tràn đầy hy vọng. “Đây là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời tôi.”
Khi tàu rời bến, Alia đứng trên boong, nhìn ra biển cả với ánh mắt đầy quyết tâm. Cô quay lại, nói với mọi người: “Chúng ta cần phải luôn cẩn trọng. Biển cả không phải lúc nào cũng hiền hòa.”
Antonio, người cầm lái, gật đầu. “Chúng ta sẽ giữ tốc độ ổn định và theo dõi thời tiết. Mọi người hãy chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Những ngày tiếp theo trôi qua, tàu đã vượt qua những vùng biển rộng lớn, và không khí trong đội ngày càng gắn kết hơn. Họ cùng nhau làm việc, học hỏi và chia sẻ những câu chuyện. Marcus cảm thấy như mình đã tìm thấy một gia đình mới giữa lòng đại dương.
Một buổi tối, khi ánh trăng sáng lấp lánh, cả đoàn quây quần bên đống lửa, trò chuyện và cười đùa. Alia kể về những câu chuyện cổ xưa của các thương nhân, về những vùng đất huyền bí và những kho báu chưa được khám phá.
“Cô biết không,” Marcus nói, ngắt lời cô. “Tôi luôn mơ ước được khám phá những nơi như vậy. Tôi muốn tìm thấy những giá trị không chỉ là vật chất mà còn là tinh thần.”
“Chúng ta không chỉ tìm kiếm vàng bạc, mà còn là những trải nghiệm và kiến thức,” Alia đáp, ánh mắt lấp lánh. “Đó mới chính là kho báu thật sự.”
Miguel, luôn thích thú, hỏi: “Cô có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp cướp biển không? Điều đó sẽ thú vị đấy!”
“Tôi hy vọng là không,” Antonio nói, giọng nghiêm túc. “Nhưng chúng ta không thể xem nhẹ sự nguy hiểm. Các bạn cần phải cảnh giác.”
Thời gian trôi qua, và một buổi chiều, trong khi tàu đang lướt sóng, Alia đến gần Marcus. “Chúng ta sẽ phải thay đổi hướng một chút,” cô nói, ánh mắt chăm chú vào bản đồ. “Có một cơn bão đang đến gần.”
“Cơn bão?” Marcus hỏi, giọng có phần lo lắng. “Chúng ta có đủ thời gian để tránh nó không?”
“Chúng ta cần phải di chuyển nhanh hơn,” Alia đáp. “Hãy báo cho Antonio và nhóm thủy thủ.”
Marcus gật đầu và lập tức chạy tới chỗ Antonio. “Antonio! Chúng ta cần thay đổi hướng! Alia nói có bão đang đến.”
“Điều đó thật không may,” Antonio thở dài, nhưng nhanh chóng gọi mọi người lại. “Mọi người, hãy chuẩn bị! Chúng ta phải làm việc cùng nhau để điều chỉnh hướng đi.”
Trong những giờ tiếp theo, tất cả thủy thủ đều bận rộn. Họ điều chỉnh dây cáp, kéo căng buồm và giữ cho con tàu ổn định. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, và Marcus cảm thấy rằng mình đang góp phần vào một điều gì đó lớn lao.
“Chúng ta sắp đi vào vùng biển nguy hiểm,” Alia nhắc nhở, đứng bên cạnh Marcus. “Hãy giữ tinh thần vững vàng.”
“Cô có nghĩ rằng chúng ta sẽ vượt qua được không?” Marcus hỏi, lòng đầy lo âu.
“Chúng ta sẽ vượt qua nếu chúng ta làm việc cùng nhau,” Alia đáp, nắm lấy tay anh như để trấn an.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời bắt đầu nổi giận. Những cơn gió mạnh thổi qua, và những đám mây đen ùn ùn kéo đến. Antonio ra lệnh cho mọi người tập trung lại.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho cơn bão!” ông kêu to. “Giữ cho mọi thứ vững chắc và chuẩn bị tinh thần!”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Marcus và Miguel cùng nhau cố gắng giữ cho dây cáp không bị đứt. Gió thổi mạnh khiến con tàu chao đảo, nhưng họ không từ bỏ. Alia di chuyển khắp nơi, chỉ huy mọi người với sự tự tin, điều đó khiến Marcus cảm thấy an tâm hơn.
“Giữ chặt, mọi người!” Alia hô to. “Chúng ta sẽ vượt qua cơn bão này!”
Cơn bão đến nhanh như một cơn ác mộng. Những con sóng cao như nhà bắn vào tàu, và tiếng gió rít lên như tiếng kêu cứu. Marcus cảm thấy như mình đang ở giữa một cuộc chiến sinh tử.
“Cố lên, mọi người!” Antonio hét lên, nhưng giọng ông bị che lấp bởi tiếng gió. “Giữ vững tay lái!”
Marcus nắm chặt dây cáp, cảm giác như cả thế giới đang chao đảo quanh mình. “Chúng ta không thể từ bỏ!” anh hô lên, cố gắng khích lệ những người xung quanh.
Và rồi, sau nhiều giờ vật lộn với cơn bão, mọi người cuối cùng cũng đã vượt qua. Bầu trời bắt đầu sáng lên trở lại, và những cơn sóng giảm dần.
“Chúng ta làm được rồi!” Miguel hô lên, thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn mọi người,” Antonio nói, ánh mắt đầy biết ơn. “Chúng ta đã vượt qua được cơn bão này nhờ vào sự đoàn kết.”
Alia mỉm cười, nhìn Marcus với sự tự hào. “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ mọi người.”
“Cảm ơn cô đã dẫn dắt chúng tôi,” Marcus đáp, lòng tràn đầy cảm kích. Anh biết rằng chuyến hành trình này không chỉ là một thử thách về thể chất, mà còn là một bài học về sức mạnh của sự đoàn kết và niềm tin.
Trong khi ánh trăng lấp lánh chiếu sáng mặt nước, Marcus cảm thấy mình đang ở đúng nơi mà mình thuộc về. Họ đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng còn nhiều điều đang chờ đợi phía trước, và anh biết rằng cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu.