Thương nhân và Con Đường Tơ Lụa - Chương 6
Chương 6: Khó Khăn Từ Bên Ngoài
Sau buổi giới thiệu thành công, Eliav và Zayd cảm thấy như mình đã vượt qua một thử thách lớn. Họ quay lại với đoàn thương nhân, lòng tràn đầy hy vọng và tự tin. Tuy nhiên, niềm vui không kéo dài lâu, khi những khó khăn từ bên ngoài bắt đầu xuất hiện.
Trong khi họ đang chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo đến Ấn Độ, tin tức về một cuộc xung đột giữa các bộ tộc gần đó khiến tất cả lo lắng.
“Có vẻ như bọn cướp đã hoạt động trở lại,” Fadil thông báo với nhóm khi họ đang họp. “Một số thương nhân đã mất hàng hóa và ngay cả mạng sống của mình.”
“Chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Hành trình sắp tới sẽ rất nguy hiểm,” Zayd nói, lo lắng lướt qua nét mặt.
“Chúng ta không thể hoãn lại. Nếu không, chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội giao thương,” Eliav đáp, nhưng cũng cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng.
“Có thể chúng ta nên chia thành hai nhóm. Một nhóm đi trước, nhóm còn lại đi sau để đảm bảo an toàn,” một thương nhân khác đề xuất.
“Ý tưởng hay! Nhưng chúng ta cần phải liên lạc với nhau thường xuyên,” Eliav khẳng định. “Chúng ta phải giữ an toàn cho hàng hóa.”
Ngày hôm sau, đoàn thương nhân lên đường. Eliav dẫn đầu một nhóm nhỏ, trong khi Zayd và một số thương nhân khác đi sau. Họ đi qua những vùng đất khô cằn, những cánh đồng trải dài và những ngọn đồi cao, lòng tràn đầy quyết tâm.
“Chúng ta cần phải đến thành phố trước khi trời tối,” Eliav nói, mắt nhìn xa xăm. “Nếu không, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Đêm xuống, họ dừng lại nghỉ ngơi. Bầu không khí yên tĩnh nhưng căng thẳng. Khi mọi người chuẩn bị ăn tối, Eliav nhận thấy một bóng đen xuất hiện từ phía xa.
“Cẩn thận!” Eliav gào lên. “Có người đang đến gần!”
Chưa kịp nói hết câu, một nhóm cướp xuất hiện, vũ khí trong tay và ánh mắt đầy hung hãn. “Đưa hàng hóa cho chúng ta, và không ai sẽ bị tổn thương!” một tên cướp lớn tiếng.
Eliav cảm thấy lạnh sống lưng. “Chúng ta không có ý định giao hàng. Hãy để chúng tôi yên!” ông kiên quyết nói, lòng thầm cầu nguyện cho an toàn của mọi người.
“Chúng ta sẽ không thương lượng!” tên cướp cười khẩy. “Đưa tất cả hàng hóa ra, nếu không…”
Rõ ràng là không còn thời gian để thương lượng. Eliav nhanh chóng hô hoán mọi người. “Chạy đi! Chúng ta phải thoát khỏi đây!”
Trong lúc mọi người hoảng loạn chạy trốn, Eliav dẫn đầu một nhóm nhỏ chạy vào rừng gần đó. Họ không dám nhìn lại, lòng đầy lo lắng về những gì đang xảy ra với nhóm phía sau.
“Chúng ta không thể chỉ bỏ rơi họ!” một thương nhân nói, thở hổn hển.
“Chúng ta phải tìm nơi ẩn nấp trước đã,” Eliav đáp. “Rồi sau đó sẽ tính tiếp.”
Họ tìm một cái hang nhỏ để trú ẩn, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Eliav nhìn vào mắt từng người, thấy sự lo lắng và sợ hãi.
“Chúng ta sẽ không để điều này đánh bại chúng ta. Chúng ta phải giữ vững tinh thần,” ông nói. “Chờ một chút, khi mọi thứ bình tĩnh lại, chúng ta sẽ trở lại giúp đỡ những người còn lại.”
“Nhưng chúng ta không biết liệu họ có an toàn không,” một thương nhân khác nói.
“Chúng ta phải tin tưởng rằng họ sẽ tìm được cách bảo vệ bản thân,” Zayd thêm vào, cố gắng an ủi mọi người.
Sau vài giờ chờ đợi, Eliav và nhóm của ông quyết định trở lại. Họ không thể ngồi yên trong hang mà không làm gì. Họ cùng nhau lên kế hoạch.
“Chúng ta sẽ trở về theo lối khác. Nếu cướp vẫn còn ở đó, chúng ta sẽ không để họ thấy,” Eliav nói.
“Nhưng nếu chúng ta gặp phải họ, chúng ta sẽ làm gì?” Zayd hỏi, cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Hãy để một người đi trước để quan sát, còn lại chúng ta sẽ theo sau,” Eliav đề xuất.
Nhóm bắt đầu di chuyển cẩn thận trở lại nơi họ đã rời đi. Mọi thứ xung quanh đều im lặng, nhưng nỗi lo sợ vẫn bao trùm.
Khi họ đến gần, Eliav thấy một số cướp vẫn đang lục soát hàng hóa, trong khi một số khác đứng gác gần khu vực họ đã cắm trại.
“Chúng ta cần phải ra hiệu cho những người khác,” Zayd thì thầm. “Nếu không, họ sẽ bị bất ngờ.”
Eliav gật đầu. “Ta sẽ dùng ánh sáng từ đèn để tạo tín hiệu.”
Ông lấy ra một chiếc đèn nhỏ và bắt đầu chớp tắt nó, hy vọng rằng những người còn lại sẽ nhận ra.
Sau vài phút hồi hộp, một bóng dáng xuất hiện từ trong rừng. Đó là Zayd, và sau lưng anh là những thương nhân còn lại. Họ đã thoát khỏi tay cướp và tìm được đường trở về.
“Chúng ta đã lo lắng cho các ngươi,” Eliav nói, lòng tràn đầy mừng rỡ khi thấy họ an toàn.
“Chúng ta đã nghe thấy tiếng động và quyết định rời khỏi chỗ ẩn nấp,” một thương nhân giải thích. “Nhưng họ đã rời đi và không lấy hết hàng hóa.”
“Vậy là tốt rồi!” Eliav nói. “Chúng ta không thể để điều này đánh bại mình. Hãy thu thập lại hàng hóa và chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo.”
Nhưng khi họ quay lại khu vực cắm trại, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra. Hàng hóa đã được lục soát, và một số thùng hàng đã bị lấy đi.
“Không! Chúng ta đã mất một phần hàng hóa!” Zayd kêu lên, cảm giác bất lực hiện rõ.
Eliav đứng im, cảm nhận nỗi thất vọng chực trào dâng. “Chúng ta sẽ không để điều này cản trở hành trình của mình. Đừng quên rằng chúng ta còn những cơ hội phía trước.”
“Đúng vậy. Chúng ta cần phải tìm cách bảo vệ bản thân và hàng hóa trong những chuyến đi tiếp theo,” Zayd nói, ánh mắt kiên quyết.
“Chúng ta sẽ học hỏi từ những sai lầm này và củng cố lại liên minh của mình. Không ai có thể đánh bại chúng ta nếu chúng ta đứng cùng nhau,” Eliav tuyên bố.
Khi đoàn thương nhân tiếp tục hành trình, họ không còn cảm thấy chỉ có sự đơn độc. Họ đã cùng nhau vượt qua khó khăn, và mỗi người đều hiểu rằng chỉ có sự đoàn kết mới mang lại sức mạnh.
“Chúng ta sẽ không chỉ vượt qua thử thách này, mà còn phát triển mạnh mẽ hơn,” Eliav nói với nhóm của mình, lòng đầy hy vọng.
Và với tâm trạng ấy, họ tiến bước trên con đường đầy bất trắc, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo của hành trình thương mại.
Nếu bạn muốn tiếp tục với chương tiếp theo, hãy cho tôi biết nhé!