Thương nhân và sự phát triển của Venice - Chương 1
Chương 1: Đặt Nền Tảng
Venice, thế kỷ 15. Những con kênh lấp lánh dưới ánh mặt trời, những chiếc thuyền lướt nhẹ nhàng trên mặt nước, và tiếng nói cười của thương nhân vang vọng trong không khí. Thành phố này, một viên ngọc quý giữa lòng biển Adriatic, là nơi gặp gỡ của các nền văn hóa Đông và Tây, nơi mà những thỏa thuận thương mại không chỉ mang lại lợi nhuận mà còn là cầu nối giữa con người.
Eli, một thương nhân Do Thái từ vùng đất phía Đông, đứng trên bến cảng với tâm trạng hồi hộp. Áo choàng màu đen và chiếc mũ phẳng che khuôn mặt nghiêm nghị, anh cảm nhận được sự kỳ vọng lớn lao trong lòng. “Đây chính là cơ hội để khẳng định mình,” Eli tự nhủ, “Venice sẽ là bệ phóng cho những giấc mơ của ta.”
Trong khi Eli ngắm nhìn những chiếc thuyền buôn chở hàng hóa từ phương Đông, anh nghe thấy giọng nói ồn ào phía sau. “Này, người ngoại quốc!” Một thanh niên tóc vàng với ánh mắt sắc sảo tiến lại gần. “Ngươi đến đây để làm gì? Chỉ là một thương nhân Do Thái, có lẽ sẽ không có chỗ đứng ở đây.”
Eli không ngạc nhiên với sự thù địch ấy. Anh trả lời bằng một nụ cười bình thản, “Tôi đến đây để tạo dựng mối quan hệ, hợp tác, không phải để gây thù chuốc oán.”
“Nhưng ở Venice này, mọi người có thể không dễ dàng chấp nhận ngươi,” thanh niên kia nhún vai. “Chúng ta không cần thêm sự cạnh tranh từ người như ngươi.”
Eli hít một hơi sâu, quyết tâm không để bản thân bị châm chọc. “Tôi không phải là kẻ thù của ai. Tôi chỉ muốn làm việc và tìm kiếm cơ hội.”
Trong lúc đó, một nhóm thương nhân khác tiến lại, trong đó có Marco, một thương nhân nổi tiếng với khả năng đàm phán sắc bén. “Chào Eli! Tôi nghe nói về ngươi. Có thể cho tôi biết về hàng hóa mà ngươi mang theo không?” Marco hỏi, với ánh mắt đầy tò mò.
Eli nhìn vào mắt Marco, nhận thấy một tia hy vọng. “Tôi mang theo gia vị, lụa và các sản phẩm thủ công từ miền Đông. Tôi tin rằng chúng có thể thu hút sự chú ý ở đây.”
“Gia vị, lụa… Hàng hóa giá trị,” Marco gật đầu. “Nhưng nếu muốn thành công, ngươi cần phải biết cách hòa nhập vào cộng đồng này. Chúng ta cần làm việc cùng nhau, không phải đối đầu.”
Eli cảm thấy bớt căng thẳng. “Tôi sẵn sàng hợp tác. Tôi có kinh nghiệm trong việc buôn bán, và tôi biết cách đối phó với những khó khăn.”
“Hãy theo tôi,” Marco đề nghị. “Tôi sẽ dẫn ngươi đến gặp một số thương nhân quan trọng. Họ có thể giúp ngươi mở rộng mối quan hệ.”
Eli cảm ơn Marco, và cả hai cùng nhau bước qua các con phố đông đúc, nơi mọi người đang giao thương tấp nập. Những hàng quán bên đường bày bán đủ loại sản phẩm, từ trái cây tươi ngon đến những món đồ thủ công tinh xảo.
Khi đến một quán cà phê nhỏ, Marco giới thiệu Eli với một số thương nhân khác. “Các ông, đây là Eli. Anh ấy đến từ phương Đông và đang tìm kiếm cơ hội ở Venice.”
Một thương nhân lớn tuổi với bộ râu dài, tên là Giovanni, chăm chú lắng nghe. “Chúng ta đã có những thỏa thuận với nhiều thương nhân từ Đông Á. Nhưng người Do Thái thường không được tin tưởng. Ngươi có thể làm gì để thay đổi điều đó?”
Eli cảm nhận được áp lực từ câu hỏi của Giovanni. Anh tự tin nói: “Tôi sẽ chứng minh rằng mình có thể mang lại lợi ích cho tất cả chúng ta. Hàng hóa của tôi không chỉ có giá trị, mà còn giúp thúc đẩy sự giao thương giữa các nền văn hóa.”
Giovanni nhíu mày. “Nhưng đó không phải là điều dễ dàng. Ngươi sẽ gặp phải không ít trở ngại. Những định kiến về tôn giáo và văn hóa sẽ luôn ở đó.”
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi điều đó,” Eli trả lời, giọng điệu mạnh mẽ. “Tôi có thể thiết lập một thỏa thuận thương mại mới, kết nối giữa Venice và các thành phố phía Đông. Chúng ta có thể tạo ra một lộ trình mới, mang lại lợi ích cho cả đôi bên.”
Một sự im lặng bao trùm quán cà phê. Các thương nhân nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng cũng có chút hi vọng.
“Rất tốt,” Marco lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Hãy cho Eli một cơ hội. Nếu thành công, chúng ta sẽ có thể mở rộng hoạt động kinh doanh.”
Giovanni gật đầu, nhưng vẫn có vẻ do dự. “Nếu ngươi có thể chứng minh được giá trị của mình trong thời gian sớm nhất, ta sẽ ủng hộ ngươi.”
Eli cảm thấy như có một ánh sáng le lói trong tối tăm. “Tôi sẽ làm tất cả để không phụ lòng tin của các ông.”
Khi trời bắt đầu tối, Eli rời quán cà phê với tâm trạng phấn chấn. Anh nhìn ra mặt nước của các kênh, thấy phản chiếu hình ảnh của chính mình. Anh biết rằng chặng đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng với quyết tâm và khát vọng, anh sẽ không bỏ cuộc.
“Venice, ta sẽ làm cho nơi này trở thành một phần trong câu chuyện của mình,” Eli thầm thì, ánh mắt rực sáng.
Mâu thuẫn giữa văn hóa và tôn giáo vẫn đang âm thầm hiện hữu, nhưng Eli đã sẵn sàng đối mặt. Hành trình của anh chỉ mới bắt đầu.