Thương nhân và sự phát triển của Venice - Chương 2
Chương 2: Khởi Đầu Kinh Doanh
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi qua những kênh nước trong xanh, Eli cảm thấy hưng phấn khi bước ra khỏi nhà trọ. Anh quyết định bắt tay vào công việc ngay lập tức. Thời gian không chờ đợi ai, và anh biết rằng sự thành công chỉ đến với những ai dám hành động.
Eli đi dạo qua các khu chợ nhộn nhịp của Venice. Những tiếng rao hàng vang vọng, mùi hương của gia vị, trái cây tươi và thức ăn tràn ngập không khí. Mọi thứ đều khiến anh cảm thấy choáng ngợp, nhưng cũng đầy hứa hẹn. Anh quyết định ghé thăm một vài nhà buôn lớn để giới thiệu sản phẩm của mình.
Trong khi đi qua một quán hàng tấp nập, Eli bắt gặp một người đàn ông có dáng vẻ bệ vệ, đứng cạnh một chiếc bàn bày đầy lụa và gia vị. Người đàn ông ấy chính là Giovanni, người mà Eli đã gặp hôm trước.
“Chào Eli!” Giovanni nói, nhìn anh với ánh mắt dò xét. “Ngươi đã bắt đầu công việc chưa?”
“Tôi đang tìm cách để giới thiệu hàng hóa của mình,” Eli trả lời, không giấu được sự háo hức. “Tôi muốn thiết lập một mối quan hệ với những người mua hàng ở đây.”
Giovanni gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ. “Nếu ngươi muốn thành công, hãy tìm đến những thương nhân khác. Họ có thể giúp ngươi tiếp cận khách hàng.”
“Cảm ơn ông,” Eli đáp. “Tôi sẽ làm như vậy.”
Eli tiếp tục bước qua các gian hàng, hỏi thăm và giới thiệu sản phẩm của mình. Tuy nhiên, phản ứng của nhiều người không như anh mong đợi. Họ thường nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, thậm chí có người còn từ chối nói chuyện.
“Người Do Thái không có chỗ đứng ở đây,” một thương nhân lớn tuổi nói khi Eli đề nghị hợp tác. “Chúng ta không cần sự cạnh tranh từ ngươi.”
Eli cảm thấy lòng chua xót, nhưng anh không thể bỏ cuộc. Anh quyết định ghé thăm một nhà buôn lớn, nơi nổi tiếng với các sản phẩm phương Đông. Hy vọng rằng đây sẽ là cơ hội để anh có thể chứng minh giá trị của mình.
Khi Eli bước vào cửa hàng, không khí bên trong thật sang trọng với những món hàng tuyệt đẹp. Người chủ, một thương nhân tên là Alessandro, đang bận rộn với một nhóm khách hàng. Eli kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cảm giác hồi hộp ngày càng lớn.
Cuối cùng, Alessandro quay sang Eli, đôi mắt nâu sáng rực. “Ngươi cần gì?” ông hỏi.
“Tôi là Eli, một thương nhân từ miền Đông. Tôi mang theo hàng hóa như gia vị và lụa, và tôi muốn giới thiệu đến ông,” Eli nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
“Gia vị? Lụa? Hãy cho tôi xem hàng của ngươi,” Alessandro nói, và Eli cảm thấy một chút hy vọng.
Eli lấy ra một số mẫu hàng, giải thích về nguồn gốc và chất lượng của chúng. Alessandro lắng nghe, đôi mắt ông sáng lên khi nhận ra giá trị của sản phẩm.
“Ngươi đã có hàng tốt,” ông nói. “Nhưng không chỉ có hàng hóa, ngươi cần một mối quan hệ tốt với các thương nhân khác.”
“Tôi biết,” Eli gật đầu. “Đó chính là lý do tôi ở đây. Tôi muốn xây dựng một mạng lưới thương mại mạnh mẽ.”
“Vậy thì, hãy làm một thỏa thuận,” Alessandro đề nghị. “Nếu ngươi có thể đưa hàng hóa của mình đến bến cảng đúng hạn, tôi sẽ giới thiệu ngươi với những thương nhân khác.”
Eli cảm thấy phấn chấn. “Tôi sẽ làm hết sức mình!”
Nhưng vừa khi họ chuẩn bị ký kết thỏa thuận, một người đàn ông cao lớn bước vào, gây sự chú ý. Đó là Marco, người đã từng giúp Eli. Marco tiến lại gần với vẻ mặt căng thẳng.
“Alessandro! Ngươi không thể làm việc với hắn ta!” Marco nói, ánh mắt lo lắng. “Eli đến từ phương Đông, và người Do Thái không được chấp nhận ở đây!”
Eli không thể tin vào tai mình. “Tôi chỉ muốn làm việc và xây dựng mối quan hệ,” anh nói, giọng hơi run.
“Ngươi không hiểu, Eli,” Marco tiếp tục. “Người dân Venice này luôn dè chừng những gì không quen thuộc. Ngươi sẽ không có cơ hội.”
Alessandro nhìn cả hai với sự do dự. “Marco, tôi đánh giá cao sự quan tâm của ngươi. Nhưng Eli có hàng hóa tốt. Đó là điều quan trọng nhất trong kinh doanh.”
“Ông sẽ thấy, ông sẽ không thể tin tưởng được hắn,” Marco nói, với sự căng thẳng rõ ràng.
Eli cảm thấy như mọi nỗ lực của mình đang bị xô đẩy. “Tôi chỉ muốn được thử sức,” anh nói, nhìn vào mắt Alessandro. “Cho tôi một cơ hội. Nếu tôi không thành công, ông có thể từ chối hợp tác.”
Giovanni, người vẫn đứng bên cạnh, lên tiếng. “Tôi đồng ý. Để xem Eli có thể làm gì. Đây là cơ hội cho ngươi, Eli.”
Alessandro gật đầu, cuối cùng đồng ý với thỏa thuận. “Được rồi, tôi sẽ cho ngươi một cơ hội. Hãy chứng minh khả năng của mình.”
Eli thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như một tảng đá nặng nề vừa được gỡ bỏ khỏi vai. “Cảm ơn ông. Tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người.”
Khi Eli rời cửa hàng với nụ cười trên môi, anh cảm thấy như mình đã vượt qua một thử thách lớn. Nhưng anh biết rằng chặng đường phía trước còn nhiều gian nan, và anh phải nỗ lực hơn nữa để khẳng định bản thân tại Venice.
“Thương mại không chỉ là về hàng hóa, mà còn là về lòng tin,” Eli thầm thì, quyết tâm sẽ không để những định kiến ngăn cản anh thực hiện giấc mơ của mình. Hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng Eli đã sẵn sàng cho mọi thử thách.