Thương nhân và sự phát triển của Venice - Chương 3
Chương 3: Thỏa Thuận Đầu Tiên
Bình minh ló rạng trên Venice, ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua những kênh nước. Eli đứng bên cửa sổ nhà trọ, nhìn ra cảnh vật tráng lệ. Sự hồi hộp và mong chờ lấp đầy tâm trí anh khi hôm nay sẽ là ngày đầu tiên trong thỏa thuận hợp tác với Alessandro.
Sau bữa sáng, Eli chuẩn bị hàng hóa của mình một cách cẩn thận. Anh sắp xếp các loại gia vị, lụa và các món đồ thủ công thành những gói nhỏ gọn, sẵn sàng cho chuyến đi đến bến cảng. Mỗi món hàng đều mang trong mình một câu chuyện, và Eli hy vọng chúng sẽ được đón nhận.
Khi đến bến cảng, Eli cảm nhận được không khí nhộn nhịp của thương mại. Những chiếc thuyền chở hàng từ khắp nơi đang cập bến, thương nhân trao đổi sôi nổi. Anh nhìn thấy Alessandro đứng bên một chiếc thuyền lớn, trò chuyện với vài thương nhân khác.
“Eli!” Alessandro gọi, vẫy tay với anh. “Đến đây, hãy giới thiệu hàng hóa của ngươi!”
Eli tiến lại gần, trái tim đập nhanh. “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ,” anh nói, đưa ra một gói hàng. “Đây là lụa từ phương Đông. Chất liệu mềm mại và màu sắc sống động.”
Alessandro gật đầu, nhìn vào gói hàng. “Tốt! Đây chính là điểm mạnh của ngươi. Bây giờ, hãy cho họ biết về các loại gia vị.”
Eli hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. “Đây là gia vị hạt tiêu, và đây là nhục đậu khấu. Chúng có thể mang lại hương vị đặc biệt cho các món ăn của người Venice.”
Một nhóm thương nhân xung quanh chăm chú lắng nghe. Trong số họ, có một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu dài, tên là Luigi. “Tôi chưa từng thấy gia vị này. Giá cả thế nào?” ông hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi đề xuất một mức giá hợp lý. Nếu ông đồng ý, tôi sẽ đảm bảo hàng hóa được giao đúng hạn và chất lượng cao nhất,” Eli trả lời, cố gắng tạo ra ấn tượng tốt.
“Ngươi có thể đảm bảo chất lượng?” Luigi hỏi, giọng điệu có phần hoài nghi.
“Vâng, tôi tự tay chọn lựa từng món hàng. Tôi sẵn sàng để các ông kiểm tra trước khi quyết định,” Eli nói.
Cuộc trao đổi diễn ra khá căng thẳng. Một vài thương nhân bắt đầu bàn tán với nhau, những ánh mắt lén nhìn về phía Eli. Anh có thể cảm nhận được sự phân vân trong không khí.
“Ngươi có thể cho chúng tôi thử không?” một thương nhân trẻ tuổi lên tiếng, giọng đầy quyết đoán.
“Đương nhiên! Đây, tôi sẽ cho các ông nếm thử gia vị,” Eli nói, nhanh chóng lấy một ít gia vị từ gói hàng ra. Anh rắc chúng vào một chiếc đĩa nhỏ, rồi mời mọi người đến gần.
Khi họ nếm thử, ánh mắt của họ bỗng sáng lên. “Quả thật rất thơm,” Luigi nói, có vẻ thích thú. “Tôi chưa bao giờ thử món này. Hãy cho tôi một ít.”
Eli cảm thấy hạnh phúc. Anh biết rằng đây là cơ hội để khẳng định bản thân. “Tôi sẽ giao hàng ngay trong ngày mai nếu các ông đồng ý ký thỏa thuận.”
Alessandro đứng bên cạnh, nhìn Eli với ánh mắt đầy kỳ vọng. “Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ giới thiệu ngươi với những thương nhân khác.”
“Đó là điều tôi mong muốn nhất,” Eli đáp.
Cuối cùng, sau nhiều phút thảo luận, một thỏa thuận đã được ký kết. Eli cảm thấy như vừa vượt qua một cột mốc quan trọng. Các thương nhân bắt tay nhau và chúc mừng.
“Chúc mừng, Eli! Ngươi đã làm được điều đó,” Alessandro nói, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt.
“Cảm ơn ông. Tôi rất biết ơn sự hỗ trợ của ông,” Eli đáp, lòng tràn ngập phấn chấn.
Khi trở về nhà trọ, Eli cảm thấy như mình đang bay bổng. Nhưng niềm vui chưa kéo dài được lâu, khi anh nhận ra rằng việc xây dựng mối quan hệ trong thương mại không chỉ dừng lại ở một thỏa thuận. Hành trình của anh còn nhiều thử thách phía trước.
Tối hôm đó, Eli ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ, xem lại những kế hoạch tương lai. Anh vạch ra các bước tiếp theo, suy nghĩ về cách để phát triển mối quan hệ với các thương nhân khác, cũng như cách để đối phó với những rào cản văn hóa và tôn giáo mà mình phải đối mặt.
“Mọi thứ cần thời gian,” anh lẩm bẩm với chính mình. “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Sáng hôm sau, Eli thức dậy với quyết tâm mạnh mẽ. Anh chuẩn bị hàng hóa để giao cho các thương nhân, kiểm tra lại mọi thứ một cách tỉ mỉ. Khi đến bến cảng, anh thấy rằng công việc không hề dễ dàng. Những thương nhân khác vẫn đang bàn tán về mình, nhưng Eli không để tâm. Anh tập trung vào việc hoàn thành giao dịch.
“Eli!” một giọng nói vang lên từ phía sau. Đó là Marco. “Ngươi đã làm tốt lắm hôm qua. Nhưng ngươi vẫn cần cẩn trọng.”
“Tôi hiểu,” Eli trả lời. “Nhưng tôi tin rằng nếu mình kiên trì, mọi người sẽ dần chấp nhận tôi.”
Marco gật đầu, nhưng vẫn có vẻ lo lắng. “Nhưng ngươi phải nhớ rằng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận người như ngươi. Hãy chuẩn bị cho những điều bất ngờ.”
Eli nhìn Marco, biết rằng bạn của mình có ý tốt. “Cảm ơn. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Khi Eli bắt đầu thực hiện các giao dịch, anh cảm thấy sức mạnh của sự tự tin trong từng hành động. Anh biết rằng thỏa thuận đầu tiên chỉ là bước khởi đầu. Và mặc dù có những thử thách phía trước, anh đã sẵn sàng đối mặt với chúng.
“Đây mới chỉ là bắt đầu,” Eli tự nhủ, nụ cười hiện lên trên môi. “Tôi sẽ không dừng lại.”