Thương nhân và sự phát triển của Venice - Chương 4
Chương 4: Cạnh Tranh và Thù Địch
Sự hưng phấn từ thỏa thuận đầu tiên vẫn còn vẹn nguyên trong lòng Eli, nhưng anh biết rằng cuộc sống thương mại ở Venice không chỉ có niềm vui. Những ngày tiếp theo, khi Eli tiếp tục phát triển mối quan hệ với các thương nhân khác, anh cảm thấy sự căng thẳng ngày càng tăng lên xung quanh mình.
Một buổi sáng, khi Eli đang chuẩn bị giao hàng cho một nhóm thương nhân tại bến cảng, anh cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình. Quay lại, Eli thấy Marco đứng ở xa, vẻ mặt lo lắng. Marco tiến lại gần, hạ giọng.
“Eli, ta cần nói chuyện,” Marco nói. “Ngươi đã gây sự chú ý không mong muốn.”
“Ý của ngươi là sao?” Eli hỏi, lòng cảm thấy băn khoăn.
“Những thương nhân khác không vui khi thấy ngươi đang thành công. Họ cảm thấy bị đe dọa bởi sự xuất hiện của ngươi. Đặc biệt là một người tên là Vittorio,” Marco cảnh báo.
“Vittorio? Tôi đã nghe thấy tên ông ta trong các cuộc đàm phán,” Eli nói, cố gắng nhớ lại. “Ông ta là ai?”
“Ông ta là một trong những thương nhân lớn nhất tại Venice, và không ai dám đối đầu với ông ta. Ngươi đang trở thành mục tiêu của ông ta,” Marco giải thích.
“Nhưng tôi chỉ đang làm việc và cố gắng xây dựng mối quan hệ,” Eli nói, cảm thấy bối rối.
“Đó chính là vấn đề. Ngươi không phải chỉ đối mặt với sự cạnh tranh mà còn là định kiến,” Marco nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Hãy cẩn thận.”
Eli gật đầu, nhưng trong lòng anh đã nhen nhóm một quyết tâm mạnh mẽ. “Tôi sẽ không để ai ngăn cản mình. Nếu tôi muốn thành công, tôi phải đứng vững.”
Khi Eli hoàn tất giao hàng và trở về nhà trọ, anh không thể ngừng suy nghĩ về cảnh báo của Marco. Anh quyết định phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Thế giới thương mại đầy rẫy những cạnh tranh khốc liệt, và anh không thể để bản thân bị lấn át.
Ngày hôm sau, Eli quyết định đến một hội chợ thương mại lớn để giới thiệu sản phẩm của mình. Anh chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo những mẫu hàng tốt nhất và chuẩn bị một bài thuyết trình hấp dẫn. Anh muốn chứng minh giá trị của mình trước đám đông.
Khi đến hội chợ, Eli thấy bầu không khí náo nhiệt, tiếng cười nói và giao thương vang vọng khắp nơi. Những gian hàng được trang trí lộng lẫy, nhưng Eli cảm thấy căng thẳng. Anh đã nghe thấy nhiều lời đồn về Vittorio và những người thương nhân khác đang quan sát anh.
Khi Eli bắt đầu giới thiệu sản phẩm của mình, anh nhận ra ánh mắt của Vittorio từ xa. Ông ta đứng giữa đám đông, khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo. Eli cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục thuyết phục mọi người về giá trị của hàng hóa.
“Đây là gia vị từ miền Đông,” Eli nói, chỉ vào gói hàng. “Chúng tôi cung cấp những sản phẩm tốt nhất với chất lượng đảm bảo.”
Một thương nhân trong đám đông hỏi: “Tại sao chúng tôi nên mua hàng của ngươi khi chúng tôi đã có những nhà cung cấp đáng tin cậy?”
Eli thở sâu, cảm thấy áp lực. “Vì hàng hóa của tôi không chỉ là sản phẩm, mà là một câu chuyện. Mỗi món hàng đều mang trong mình hương vị và văn hóa của một vùng đất. Tôi cam kết mang lại sự mới mẻ cho thị trường Venice này.”
Giọng nói của Eli trở nên mạnh mẽ hơn khi anh thấy một số người bắt đầu quan tâm. Nhưng ngay lúc đó, Vittorio bước lên phía trước, phá vỡ bầu không khí.
“Ngươi có biết rằng đây là Venice, không phải nơi để những kẻ ngoại lai như ngươi xuất hiện?” Vittorio nói, giọng đầy mỉa mai. “Ngươi không có chỗ đứng ở đây.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Eli, cảm giác như anh đang bị dồn vào góc. “Tôi không phải là kẻ thù của ai,” Eli nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi chỉ muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với mọi người.”
Vittorio cười khẩy. “Mối quan hệ tốt? Ngươi không biết rằng người ta sẽ không bao giờ tin tưởng vào một thương nhân Do Thái như ngươi.”
Eli cảm thấy mồ hôi toát ra trên trán. Nhưng anh không thể lùi bước. “Nếu không cho tôi một cơ hội, thì ai có thể biết tôi là ai? Hãy để tôi chứng minh khả năng của mình.”
Vittorio nhướng mày, vẻ mặt không thay đổi. “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đầu tư vào một kẻ chưa từng được thử thách? Không, ta không bao giờ mạo hiểm.”
Eli đứng im, lòng bừng bừng quyết tâm. “Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ và sẽ không ngừng cố gắng.”
Sự căng thẳng giữa họ khiến không khí trở nên nặng nề. Một số thương nhân đứng xung quanh bắt đầu xì xào, vẻ mặt chờ đợi. Họ cảm thấy thú vị với cuộc đối đầu này.
“Tôi không nghĩ rằng ngươi có đủ sức để làm điều đó,” Vittorio nói, thách thức. “Nhưng nếu ngươi muốn, hãy đưa hàng hóa của mình đến đây vào tuần tới. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chứng minh.”
Eli cảm thấy như một cơ hội vừa xuất hiện, nhưng cùng lúc đó, anh cũng nhận ra mức độ thử thách mà mình phải đối mặt. “Tôi sẽ làm điều đó,” Eli đáp, lòng đầy quyết tâm.
Sau khi Vittorio rời đi, những thương nhân khác bắt đầu bàn tán. Một số người tỏ ra lo lắng, trong khi những người khác thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Eli. Marco tiến lại gần, vẻ mặt nửa vui nửa lo.
“Ngươi đã làm được điều mà không phải ai cũng dám,” Marco nói. “Nhưng hãy cẩn thận. Vittorio không phải là người dễ bị đánh bại.”
“Tôi biết,” Eli thừa nhận, “nhưng tôi không thể lùi bước. Tôi phải chứng minh rằng mình xứng đáng với cơ hội này.”
Khi trời tối, Eli trở về nhà trọ với nhiều suy tư. Anh biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về thương mại, mà còn là về danh dự và sự chấp nhận trong một xã hội mà anh không hoàn toàn thuộc về.
“Không có con đường nào dễ dàng,” Eli thầm thì, “nhưng tôi sẽ không từ bỏ.” Anh quyết định sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc đọ sức sắp tới với Vittorio, để không chỉ khẳng định bản thân mà còn mở ra cánh cửa cho những thương nhân khác từ phương Đông. Hành trình của Eli chỉ mới bắt đầu, và anh đã sẵn sàng cho mọi thử thách phía trước.