Thương nhân và thời kỳ thuộc địa Đông Ấn - Chương 2
Chương 2: Hành trình ra khơi
Samuel đứng giữa thị trấn nhộn nhịp, nơi những tiếng hò reo của người bán hàng hòa quyện cùng âm thanh của những chiếc chuông chùa. Cảnh tượng trước mắt thật sống động; những màu sắc rực rỡ của vải lụa, những mùi thơm ngào ngạt của gia vị, và tiếng cười nói của những người dân địa phương tạo nên một bức tranh đầy hấp dẫn.
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về thị trường ở đây,” Samuel nói với David, ánh mắt rực sáng. “Cần biết những gì người ta muốn mua và bán.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận,” David nhắc nhở. “Nhiều thương nhân khác cũng đang tìm kiếm cơ hội giống chúng ta.”
Samuel gật đầu. “Chúng ta hãy đi gặp một số người bán hàng. Họ có thể cho chúng ta thông tin quý giá.”
Họ tiến về phía một gian hàng nhỏ, nơi một người đàn ông lớn tuổi đang sắp xếp những hũ gia vị. Samuel cảm thấy hào hứng và tiến lại gần.
“Xin chào, ông bạn,” Samuel bắt đầu, “tôi là Samuel, và đây là David. Chúng tôi vừa mới từ Anh đến đây. Chúng tôi muốn tìm hiểu về những sản phẩm của ông.”
Người đàn ông nhìn họ, đôi mắt sáng lên với sự tò mò. “Chào mừng các cậu đến với Ấn Độ! Ta là Ramesh. Các cậu có hứng thú với gia vị không?”
“Chắc chắn rồi!” Samuel trả lời. “Gia vị từ nơi đây nổi tiếng khắp thế giới. Ông có thể cho chúng tôi biết về những loại gia vị được ưa chuộng nhất không?”
Ramesh gật đầu. “Có rất nhiều loại, nhưng tiêu đen, nghệ, và bạch đậu khấu là những loại được yêu thích nhất. Chúng không chỉ thơm ngon mà còn rất bổ dưỡng.”
David chăm chú lắng nghe. “Chúng tôi cũng muốn biết cách vận chuyển chúng về Anh. Chúng có thể bán được giá cao không?”
“Chắc chắn rồi,” Ramesh nói, nụ cười hiện rõ trên mặt. “Nếu các cậu biết cách đóng gói và bảo quản đúng cách, tôi có thể giúp các cậu tìm những thương nhân khác ở đây.”
Samuel và David cảm thấy phấn khích. “Chúng tôi rất muốn hợp tác!” Samuel nói. “Chúng tôi muốn mua một số hàng mẫu để mang về tàu.”
“Rất tốt!” Ramesh đáp. “Hãy quay lại vào sáng mai, ta sẽ chuẩn bị cho các cậu.”
Khi rời khỏi gian hàng, Samuel và David không thể che giấu sự phấn khích. “Đây chính là cơ hội mà chúng ta cần!” David nói. “Nếu mọi thứ suôn sẻ, chúng ta có thể trở thành những thương nhân thành công.”
“Chúng ta phải làm việc chăm chỉ,” Samuel đáp. “Không thể để cơ hội này trôi qua.”
Vào buổi sáng hôm sau, Samuel và David quay lại gian hàng của Ramesh. Ông đang bận rộn sắp xếp hàng hóa, và khi thấy họ, ông nở một nụ cười rộng.
“Chào các cậu! Tôi đã chuẩn bị sẵn cho các cậu một số mẫu gia vị,” Ramesh nói, chỉ tay vào những hũ gia vị nhiều màu sắc.
“Cảm ơn ông!” Samuel nói, ánh mắt sáng lấp lánh. “Chúng tôi rất mong đợi.”
Họ bắt đầu kiểm tra các loại gia vị, và Samuel rất ấn tượng với mùi hương phong phú. Trong khi họ đang thảo luận về giá cả và phương thức vận chuyển, một nhóm thương nhân khác bước vào.
“Ôi, ai đây?” Một trong số họ, một người đàn ông có làn da sạm nắng, hỏi. “Có vẻ như hai cậu trẻ đang tìm kiếm những cơ hội lớn.”
Samuel cảm thấy căng thẳng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Chúng tôi chỉ là những thương nhân mới từ Anh,” anh đáp.
“Chúng tôi là những thương nhân lâu năm ở đây,” người đàn ông nói với giọng kiêu ngạo. “Các cậu chắc chắn không thể so sánh với chúng tôi.”
David, không thể chịu đựng được, lên tiếng. “Chúng tôi chỉ cần cơ hội, và chúng tôi sẽ chứng minh mình.”
Người đàn ông cười khẩy. “Cơ hội? Hãy chuẩn bị cho những khó khăn, nếu không các cậu sẽ thất bại thảm hại.”
Samuel cảm thấy tức giận nhưng không muốn để nó ảnh hưởng đến mình. “Chúng tôi sẽ làm hết sức mình,” anh nói với sự kiên định. “Tôi tin rằng với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, mọi thứ sẽ ổn.”
Nhưng khi nhóm thương nhân rời đi, David thở dài. “Họ thật kiêu ngạo. Chúng ta phải cẩn thận hơn.”
“Đúng vậy, nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta,” Samuel khẳng định. “Chúng ta đã có kế hoạch. Hãy tập trung vào mục tiêu của mình.”
Sau khi thương lượng xong với Ramesh, Samuel và David đã quyết định đặt hàng một số lượng lớn gia vị để gửi về Anh. Họ cảm thấy hào hứng khi nghĩ về những cơ hội mà mình có thể tạo ra.
Khi trở về tàu, Samuel không thể không chia sẻ sự phấn khích của mình với thuyền trưởng John.
“Thuyền trưởng, chúng tôi đã tìm được một nguồn cung gia vị tuyệt vời!” Samuel nói, đôi mắt anh ánh lên niềm tin.
“Thật sao?” John hỏi, trông có vẻ nghi ngờ. “Hãy chắc chắn rằng các cậu đã kiểm tra kỹ lưỡng. Thương mại không phải là một trò chơi.”
“Tôi hiểu, thuyền trưởng,” Samuel đáp. “Chúng tôi đã có mối quan hệ tốt với một thương nhân địa phương. Tôi tin rằng đây là cơ hội lớn cho chúng ta.”
John gật đầu, ánh mắt thể hiện sự tôn trọng. “Tốt. Hãy làm việc chăm chỉ và không ngừng học hỏi.”
Samuel cảm thấy tự tin hơn. Anh biết rằng đây mới chỉ là bước đầu trong hành trình thương mại của mình, nhưng với mỗi bước đi, anh càng thêm quyết tâm chinh phục giấc mơ của mình.
“Chúng ta sẽ làm được, David,” anh nói. “Chúng ta sẽ không chỉ trở thành những thương nhân thành công mà còn làm thay đổi cuộc sống của nhiều người.”
Với tâm trí đầy tham vọng và những kế hoạch lớn lao, Samuel và David đã sẵn sàng để bước vào những thử thách tiếp theo của cuộc hành trình. Họ đã ở giữa một thế giới mới, nơi mà mỗi cơ hội đều mang theo những rủi ro và hứa hẹn.