Thương nhân và Vua Solomon - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Alex, một thương nhân thành đạt, ngồi tại văn phòng của mình với những tệp hồ sơ bừa bộn xung quanh. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên chiếc nhẫn cổ lạ nằm giữa đống giấy tờ. Nó lấp lánh một cách kỳ bí, như thể đang kêu gọi anh.
“Chắc chắn chỉ là một món đồ trang trí,” Alex tự nhủ và quay lại với công việc. Nhưng sự tò mò không ngừng thôi thúc anh. Cuối cùng, anh quyết định cầm chiếc nhẫn lên, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim loại trên tay.
“Mình sẽ chỉ thử đeo một chút,” anh nói thầm, và ngay khi chiếc nhẫn chạm vào da, một làn sóng ánh sáng bao quanh anh. Tất cả mọi thứ bắt đầu xoay vòng, như thể thời gian và không gian đều bị kéo giãn.
Khi ánh sáng tắt, Alex cảm thấy choáng váng. Anh từ từ mở mắt, thấy mình đang nằm trên một nền đá mát lạnh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những cửa sổ lớn. Trước mặt anh là một cung điện nguy nga, với những bức tường được chạm khắc tinh xảo và các cột đá vững chãi.
“Đây… đâu phải văn phòng của mình,” Alex lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy.
“Ngươi đến từ đâu?” Một giọng nói vang lên, khiến Alex giật mình. Anh quay lại và thấy một người đàn ông có vẻ mặt sáng sủa, mặc trang phục lộng lẫy, đang quan sát anh với ánh mắt nghi hoặc.
“Ta… ta không biết,” Alex nói, cảm giác lúng túng tràn ngập. “Tôi là Alex, một thương nhân từ một nơi xa.”
“Thương nhân?” Người đàn ông nhướng mày, “Từ một nơi xa lạ đến đây? Ta là Benaiah, quan tổng trấn của Vua Solomon. Theo ta!”
Alex theo sau Benaiah, lòng tràn đầy sự bối rối. Họ đi qua các hành lang rộng lớn, đầy những người hầu và lính canh. Cuối cùng, họ đến một phòng lớn, nơi Vua Solomon đang ngồi trên ngai vàng.
“Chào mừng ngươi, Alex,” Vua Solomon nói với giọng điềm tĩnh nhưng uy quyền. “Ngươi đã đến đây bằng cách nào?”
“Tôi… tôi không chắc,” Alex đáp, cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ. “Nhưng tôi là một thương nhân. Có thể tôi có thể giúp đỡ Vua trong việc thương mại?”
“Thương mại?” Solomon nhíu mày. “Ngươi có kinh nghiệm không?”
“Có,” Alex tự tin đáp. “Tôi đã xây dựng nhiều doanh nghiệp, phát triển các chiến lược để thu hút khách hàng và tạo ra lợi nhuận.”
“Ngươi có dám giúp ta xây dựng một đế chế thương mại vững mạnh không?” Solomon hỏi, ánh mắt sáng lên.
“Tôi sẽ làm hết sức mình,” Alex trả lời, lòng đầy quyết tâm.
“Rất tốt,” Solomon gật đầu. “Benaiah, đưa Alex đến nơi ở của hắn. Hãy để hắn chuẩn bị cho công việc lớn lao này.”
Khi Alex rời khỏi phòng, lòng anh đong đầy hy vọng lẫn hồi hộp. Anh không chỉ đến đây để sống sót; anh còn có cơ hội thay đổi lịch sử.
Tại nơi ở của mình, Alex ngồi xuống và suy nghĩ về những bước đi tiếp theo. Anh cần phải tìm hiểu về thị trường, sản phẩm, và cách thức kinh doanh trong thế giới này.
“Ngươi cần gì, thưa thương nhân?” Benaiah hỏi, đứng ở cửa.
“Chúng ta cần phải khảo sát thị trường,” Alex trả lời. “Tôi muốn biết nhu cầu của người dân, hàng hóa nào đang được ưa chuộng nhất.”
Benaiah nhún vai, “Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Họ đi dạo qua các khu chợ sầm uất. Alex ngạc nhiên khi thấy hàng hóa phong phú: vải vóc, gia vị, và đồ trang sức. Anh nói với Benaiah về nhu cầu và cách mà những sản phẩm này có thể được cải tiến.
“Ngươi thật thông minh,” Benaiah thừa nhận, “Nhưng làm thế nào chúng ta có thể kết nối các vùng đất khác nhau?”
“Chúng ta cần thiết lập các mối quan hệ thương mại,” Alex nói. “Hãy tạo ra các cuộc gặp gỡ với các thương nhân khác.”
“Ngươi muốn ta tổ chức một hội nghị thương mại?” Benaiah hỏi, ánh mắt ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Một nơi để thương nhân gặp gỡ, trao đổi hàng hóa và ý tưởng,” Alex đề xuất.
“Ngươi thật táo bạo, Alex!” Benaiah cười lớn. “Ta sẽ thông báo cho Vua.”
Ngày hôm sau, một hội nghị thương mại lớn được tổ chức tại cung điện. Thương nhân từ khắp nơi đến tham dự. Alex đứng trước đám đông, cảm thấy hồi hộp nhưng cũng rất phấn khởi.
“Thưa các vị, chúng ta ở đây không chỉ để mua bán, mà còn để xây dựng những mối quan hệ lâu dài,” Alex bắt đầu, giọng nói của anh vang lên trong không khí. “Hãy cùng nhau tạo ra một đế chế thương mại mạnh mẽ!”
Khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay và những lời ủng hộ. Alex cảm thấy như mình đã tìm thấy nơi thuộc về mình.
Khi hội nghị kết thúc, Solomon tiến đến gần Alex. “Ngươi đã làm tốt, Alex. Ta tin tưởng vào khả năng của ngươi.”
“Cảm ơn, thưa Vua,” Alex đáp, lòng dâng trào niềm tự hào.
Vua Solomon mỉm cười, “Chúng ta sẽ làm nên những điều vĩ đại!”
Alex biết rằng hành trình của anh mới chỉ bắt đầu, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.