Thương Trận Tình Yêu - Chương 2
Chương 2: Nỗi Lo Sợ
Khi tình yêu giữa Vũ Khúc và Nhị Lan nảy nở, tin tức về mối quan hệ của họ nhanh chóng lan ra. Gia đình Nhị Lan Thần không chấp nhận mối tình này, vì họ coi Vũ Khúc là một kẻ ngoại lai, không xứng đáng với danh tiếng của dòng họ.
Một buổi tối, Nhị Lan ngồi ở góc vườn, ánh đèn lung linh, nhưng tâm trạng cô lại nặng trĩu. Bố cô, Nhị Lan Thần, đang ngồi bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị.
Nhị Lan Thần: (trầm giọng) Con đã nghe tin về Vũ Khúc chưa?
Nhị Lan: (ngần ngại) Dạ, bố. Nhưng con… con chỉ muốn sống theo cách của mình.
Nhị Lan Thần: (cắt ngang) Cách của con? Một người không có danh phận, không có địa vị như Vũ Khúc? Con có biết dòng họ của chúng ta sẽ ra sao nếu con tiếp tục mối tình này không?
Nhị Lan quay đi, nước mắt lăn dài trên má.
Nhị Lan: (nhỏ nhẹ) Bố, con yêu anh ấy. Tình yêu không phụ thuộc vào danh phận hay quyền lực.
Nhị Lan Thần: (cứng rắn) Tình yêu? Nó có thể mang lại hạnh phúc cho con, nhưng cũng có thể mang lại đau khổ cho gia đình này. Con không thể ích kỷ như vậy.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Vũ Khúc đang trò chuyện với bạn bè về tình yêu của mình. Anh cảm thấy áp lực đang dần tăng lên.
Bạn của Vũ Khúc: (nhíu mày) Vũ Khúc, cậu có biết gia đình Nhị Lan phản đối mối tình này không? Họ sẽ không bao giờ chấp nhận cậu.
Vũ Khúc: (kiên định) Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi yêu Nhị Lan và sẽ chiến đấu cho tình yêu của mình.
Bạn của Vũ Khúc: (thận trọng) Nhưng cậu cần phải chuẩn bị cho mọi thứ. Nếu họ quyết định hành động, cậu có thể gặp nguy hiểm.
Vũ Khúc cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên. Anh quyết định gặp Nhị Lan để bàn về tình hình.
Khi hai người gặp nhau bên bờ sông, bầu không khí trở nên nặng nề.
Vũ Khúc: (sầu muộn) Nhị Lan, chúng ta cần nói về những gì đang xảy ra.
Nhị Lan: (thở dài) Bố con không đồng ý với mối tình của chúng ta. Ông ấy rất lo lắng và đã nói với con rằng nếu tiếp tục, sẽ có những hậu quả nghiêm trọng.
Vũ Khúc: (nắm tay Nhị Lan) Chúng ta không thể để điều đó ngăn cản chúng ta. Tình yêu của chúng ta mạnh mẽ hơn mọi thứ.
Nhị Lan: (lắc đầu) Nhưng nếu điều đó làm tổn thương gia đình con? Con không muốn làm bố con buồn.
Vũ Khúc: (quyết tâm) Tôi không thể mất cô. Chúng ta cần phải đứng lên và chiến đấu cho tình yêu của mình. Cô có tin tưởng tôi không?
Nhị Lan: (ngập ngừng) Con… con không biết. Con yêu anh, nhưng… bố con…
Vũ Khúc: (nhìn sâu vào mắt cô) Hãy tin tôi. Chúng ta sẽ tìm ra cách.
Cả hai đứng im lặng, nhìn về dòng sông chảy trôi, trong lòng họ tràn đầy lo lắng và không chắc chắn về tương lai.