Tiếng Gọi Từ Đáy Biển - Chương 2
Chương 2: Hành trình bắt đầu
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Dạ Hoa và Bạch Thiển quyết định cùng nhau khám phá tiếng gọi bí ẩn từ biển sâu. Họ chuẩn bị đầy đủ trang bị và phép thuật bảo vệ trước khi bắt đầu hành trình. Dạ Hoa cảm nhận được sự ủng hộ và lo lắng của Bạch Thiển, điều này càng làm anh quyết tâm hơn.
“Chúng ta sẽ đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào cùng nhau, Dạ Hoa,” Bạch Thiển nói, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ luôn ở bên chàng.”
Họ đi đến bờ biển nơi Dạ Hoa nghe thấy tiếng gọi lần đầu tiên. Khi mặt trời lặn, ánh trăng chiếu sáng mặt biển, tạo ra một khung cảnh huyền bí và đẹp đẽ. Dạ Hoa nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe tiếng gọi.
“Dạ Hoa, đến với ta,” tiếng gọi lại vang lên, lần này rõ ràng hơn và đầy uy lực.
“Dạ Hoa, chàng có nghe thấy không?” Bạch Thiển hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Ta nghe thấy, Bạch Thiển. Tiếng gọi đang dẫn chúng ta về hướng đông nam, nơi biển sâu nhất,” Dạ Hoa đáp, ánh mắt kiên quyết.
Họ sử dụng phép thuật để tạo ra một cỗ xe thần kỳ, giúp họ lặn xuống đáy biển mà vẫn an toàn. Khi càng lặn sâu, ánh sáng càng mờ dần, tạo ra một không gian tối tăm và lạnh lẽo. Nhưng Dạ Hoa và Bạch Thiển không nản lòng, họ biết rằng sự kiên nhẫn sẽ dẫn họ đến câu trả lời.
“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc, Dạ Hoa. Ta tin rằng chúng ta sẽ khám phá được bí mật ẩn giấu dưới biển sâu,” Bạch Thiển nói, giọng nàng tràn đầy hy vọng.
“Đúng vậy, Bạch Thiển. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn,” Dạ Hoa đáp lại, ánh mắt quyết tâm.
Khi lặn sâu hơn, họ gặp phải những sinh vật biển kỳ lạ và hung dữ. Dạ Hoa và Bạch Thiển sử dụng phép thuật để tự vệ và tiếp tục hành trình. Họ thấy những rặng san hô rực rỡ, những hang động ngầm đầy bí ẩn, và những dòng nước xoáy nguy hiểm.
Bất chợt, họ nhìn thấy một cánh cổng lớn được bao phủ bởi rêu phong và san hô. Cánh cổng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, tạo ra một khung cảnh huyền bí và đầy sức hút.
“Đây là nơi tiếng gọi đang dẫn chúng ta tới,” Dạ Hoa nói, ánh mắt tập trung vào cánh cổng.
“Chúng ta phải vào trong để tìm hiểu bí mật đằng sau tiếng gọi này,” Bạch Thiển nói, nắm chặt tay Dạ Hoa.
Họ tiến vào bên trong cánh cổng và thấy mình đứng trong một hang động khổng lồ. Ánh sáng từ viên ngọc phép thuật của Bạch Thiển chiếu rọi, tạo ra những bóng hình kỳ lạ trên tường. Trước mắt họ là một ngôi đền cổ kính, bị bao phủ bởi rêu phong và san hô. Ngôi đền tỏa ra một khí chất thần bí và uy nghi.
“Đây là ngôi đền cổ trong truyền thuyết mà ta đã nghe kể từ lâu,” Bạch Thiển thì thầm. “Người ta nói rằng nơi đây ẩn chứa những bí mật cổ xưa và sức mạnh vĩ đại.”
Dạ Hoa tiến vào ngôi đền, cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu lan tỏa khắp nơi. Họ đi qua những hành lang tối tăm, nơi ánh sáng từ viên ngọc phép thuật của Bạch Thiển chiếu rọi, tạo ra những bóng hình kỳ lạ trên tường.
“Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của tiếng gọi này,” Dạ Hoa nói, giọng nói trầm lắng.
Khi tiến sâu vào ngôi đền, họ đến một phòng lớn với một chiếc gương cổ kính đặt ở giữa. Chiếc gương toát lên ánh sáng mờ ảo, như chứa đựng hàng ngàn linh hồn.
“Dạ Hoa, đó chính là nguồn gốc của tiếng gọi,” Bạch Thiển nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc gương.
Dạ Hoa bước lại gần chiếc gương, tay chạm nhẹ vào bề mặt. Ngay lập tức, hình ảnh trong gương bắt đầu biến đổi, cho thấy một thế giới khác. Họ nhìn thấy hình ảnh của một vị thần cổ đại, người đã bị phong ấn và đang cầu cứu.
“Ta là Thần Biển, bị phong ấn trong chiếc gương này hàng ngàn năm. Tiếng gọi mà ngươi nghe thấy chính là lời cầu cứu của ta,” giọng nói vang lên từ chiếc gương.
Dạ Hoa và Bạch Thiển nhìn nhau, cảm nhận được sự khẩn thiết trong giọng nói của Thần Biển. “Chúng ta phải làm gì để giúp ngài?” Dạ Hoa hỏi, ánh mắt kiên quyết.
Thần Biển đáp: “Các ngươi phải tìm và phá vỡ phong ấn bằng viên ngọc thiên thần đang bị giấu kín trong ngôi đền này. Viên ngọc ấy chứa đựng sức mạnh đủ để giải thoát ta.”