Tình Bạn Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Định Mệnh
Trên con đường gồ ghề dẫn vào một thị trấn nhỏ đầy bụi bặm, Aladdin – một chàng trai trẻ với quần áo sờn cũ và đôi mắt sáng ngời hy vọng – bước đi cùng tiếng lạo xạo dưới chân từ những viên đá lăn. Dù cuộc sống của Aladdin không giàu sang, anh vẫn luôn tìm kiếm những cơ hội để đổi đời. Một ngày nọ, khi đang lang thang tìm kiếm những đồ vật có thể bán lại trong khu chợ, ánh mắt của Aladdin bỗng bị hút vào một chiếc đèn cũ kỹ phủ đầy bụi trong góc của một gian hàng.
“Cái này là gì nhỉ?” Aladdin tự hỏi, cầm chiếc đèn lên ngắm nghía. Chiếc đèn trông như đồ cổ, nhưng có gì đó đặc biệt khiến Aladdin không thể rời mắt.
“Cái đó à? Chỉ là một chiếc đèn cũ, chẳng ai mua đâu,” người chủ hàng, một ông già với bộ râu bạc phơ, nói bằng giọng khàn khàn.
“Vậy cháu lấy nhé,” Aladdin cười tươi, cảm thấy mình có chút may mắn vì không phải bỏ ra đồng nào.
Ngay sau đó, Aladdin về nhà, tò mò chà lớp bụi dày trên chiếc đèn để nhìn rõ hơn. Đột nhiên, một luồng khói xanh dày đặc phun ra từ miệng đèn, lan tỏa trong không gian nhỏ bé. Aladdin hoảng hốt lùi lại, suýt đánh rơi chiếc đèn. Từ trong khói, một hình dáng to lớn xuất hiện, với cặp mắt sáng và nụ cười rạng rỡ.
“Xin chào, chủ nhân của tôi!” Thần đèn cất tiếng với giọng vang dội, cúi đầu cung kính. “Ta là thần đèn. Từ nay, ta thuộc quyền sở hữu của ngài.”
Aladdin há hốc miệng, không tin vào mắt mình. “Ngươi… ngươi là thần đèn sao?”
“Đúng vậy, thưa chủ nhân. Ngài là người đã đánh thức ta sau hàng trăm năm bị nhốt trong chiếc đèn này. Ngài có ba điều ước, và ta ở đây để thực hiện mọi mong muốn của ngài.”
Aladdin nghe đến “ba điều ước” thì mắt sáng lên. Cậu đã nghe kể nhiều về thần đèn trong những câu chuyện từ bé, nhưng không ngờ một ngày nào đó lại gặp một vị thần thật sự. Cậu bật cười, sự tò mò và hứng thú xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ.
“Nếu vậy, điều ước đầu tiên của ta là…” Aladdin ngừng lại, mỉm cười nghịch ngợm, “đưa ta đến một cung điện nguy nga! Ta muốn trở thành một hoàng tử giàu có và quyền lực!”
Thần đèn cười nhẹ, giơ tay vung nhẹ lên. Chỉ trong tích tắc, Aladdin biến thành một chàng hoàng tử với bộ trang phục lộng lẫy và đứng trước một cung điện lấp lánh vàng bạc. Nhưng thay vì tỏ ra vui mừng, thần đèn trông có vẻ đăm chiêu khi Aladdin bắt đầu lơ là và quên mất sự hiện diện của thần.
“Thần đèn, ngươi thật tuyệt vời!” Aladdin nói mà không quay lại nhìn thần đèn. “Ta sẽ sống trong sự xa hoa từ bây giờ. Và với điều ước thứ hai…”
Thần đèn bỗng chen ngang, giọng đầy lễ phép nhưng có chút trầm buồn. “Chủ nhân, ngài có muốn lắng nghe đôi chút về câu chuyện của ta không? Ta đã ở trong chiếc đèn này rất lâu và…”
Aladdin ngắt lời, không để ý đến ánh mắt thần đèn. “Thần đèn, ta còn nhiều thứ muốn thực hiện hơn là nghe chuyện quá khứ. Ta hiểu, ngươi đã phục vụ nhiều người trước ta, nhưng giờ là lúc thực hiện những điều ta mong muốn.”
Thần đèn chỉ mỉm cười, nhưng trong đôi mắt vẫn phảng phất nỗi buồn. Anh ấy biết mình chỉ là một công cụ đối với những chủ nhân như Aladdin. Dù sao thì, anh đã quen với việc bị xem là kẻ phục vụ, người đáp ứng ước mơ mà không hề có quyền từ chối.
Tối hôm đó, khi Aladdin chuẩn bị điều ước thứ hai, cậu bỗng cảm thấy như có ai đó theo dõi. Aladdin quay lại và thấy thần đèn đứng đó, trầm lặng nhưng ánh mắt không hề che giấu được sự cô độc. Thần đèn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại im lặng và cúi đầu chờ lệnh.
“Thần đèn, ngươi có thể nói gì nếu muốn,” Aladdin cuối cùng cũng chú ý đến cảm xúc của thần.
“Thưa chủ nhân, ta chỉ muốn nói rằng ta đã phục vụ hàng trăm, hàng ngàn người trước ngài,” thần đèn chậm rãi nói. “Nhưng… rất ít người coi ta là một người bạn, chứ không phải là một công cụ.”
Aladdin im lặng, lần đầu tiên cảm nhận được một chút khác lạ. Cậu nghĩ về những câu chuyện thần đèn kể, những gì anh đã trải qua, và lần đầu tiên cảm thấy rằng có thể cậu đã quá ích kỷ. Cậu mỉm cười nhẹ, tiến lại gần thần đèn.
“Ta chưa từng nghĩ rằng thần đèn cũng có cảm xúc như con người,” Aladdin ngượng ngùng. “Xin lỗi vì ta đã bỏ qua điều đó.”
Thần đèn nở một nụ cười mừng rỡ. “Chỉ cần được coi là một người bạn, điều đó đã là ước mơ của ta từ rất lâu rồi.”
“Từ giờ, ngươi hãy coi ta như một người bạn, không cần gọi ta là chủ nhân,” Aladdin nói chân thành. “Chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, và biết đâu, ta sẽ không cần đến điều ước nữa nếu có ngươi bên cạnh.”
Cả hai nhìn nhau với ánh mắt thấu hiểu, và lần đầu tiên, thần đèn không còn cảm thấy mình chỉ là một kẻ hầu hạ. Đêm đó, Aladdin không đưa ra thêm bất cứ điều ước nào. Thay vào đó, họ ngồi lại, trò chuyện về những chuyến phiêu lưu sắp tới, như hai người bạn thực sự. Một tình bạn đã được gieo mầm từ khoảnh khắc đó, một tình bạn sẽ cùng họ vượt qua nhiều khó khăn trong hành trình phía trước.