Tình Bạn Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 2
Chương 2: Ước Mơ Ban Đầu
Sáng hôm sau, Aladdin thức dậy trong cung điện nguy nga mà thần đèn đã tạo ra theo điều ước đầu tiên của cậu. Cậu nhìn quanh, không thể tin vào mắt mình – từ giường ngủ đến trang phục đều lộng lẫy như giấc mơ. Nhưng Aladdin nhanh chóng nhận ra rằng tất cả những thứ này chỉ là vật chất. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng, khi nghĩ đến thần đèn – người đã làm mọi thứ cho cậu mà không đòi hỏi gì.
Aladdin bước ra ngoài, thấy thần đèn đang đứng đợi ở hành lang. Thần đèn cười, cúi đầu chào. “Chào buổi sáng, chủ nhân.”
Aladdin lúng túng một chút khi nghe từ “chủ nhân,” nhưng cậu nhanh chóng đáp lại, cố gắng phá tan khoảng cách. “Chúng ta đã nói rồi mà, gọi ta là Aladdin thôi.”
Thần đèn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng cười nhẹ. “Được thôi… Aladdin.”
Cả hai cùng đi dạo quanh cung điện, ngắm nhìn khung cảnh nguy nga trước mặt. Aladdin chợt nhớ ra điều ước của mình về việc trở thành hoàng tử để chinh phục trái tim công chúa Jasmine. Dù cậu có mọi thứ, nhưng trong lòng vẫn thiếu thốn sự chân thành và ấm áp của tình bạn.
“Ngươi nghĩ sao về công chúa Jasmine, thần đèn?” Aladdin hỏi một cách đầy ngây thơ.
Thần đèn bật cười. “Ngài hỏi ta? Ta chỉ là một thần đèn đã sống cả nghìn năm, chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì đâu.” Anh ấy nhún vai, mắt ánh lên một nét trêu đùa. “Nhưng nếu ngài thích cô ấy, tại sao không thử tiếp cận bằng chính con người thật của mình?”
Aladdin im lặng, đôi chút ngượng ngùng. “Nhưng ta… ta không phải là hoàng tử. Nếu ta tiếp cận cô ấy như một chàng trai nghèo, liệu công chúa có để ý đến ta không?”
Thần đèn lặng người trong giây lát, nhận thấy Aladdin đang đối diện với một nỗi lo lắng lớn hơn nhiều so với tiền tài. “Aladdin, cậu có thể sử dụng điều ước thứ hai để trở thành hoàng tử thật sự. Nhưng hãy nhớ, mọi điều ước đều có cái giá của nó. Không phải ai cũng thích người khác chỉ vì họ giàu có.”
Aladdin gật đầu, nhưng trong lòng lại rối bời. Cậu luôn khao khát một cuộc sống giàu sang, nhưng giờ đây cậu băn khoăn không biết liệu mình có thể giữ được tình cảm chân thành của công chúa mà không dựa vào phép thuật.
Cả hai tiếp tục trò chuyện, và dần dần, Aladdin nhận ra thần đèn không chỉ là một công cụ thần kỳ. Anh ấy có những suy nghĩ, những lời khuyên đầy giá trị – hơn bất cứ ai mà Aladdin từng gặp.
Thần đèn mỉm cười, nhìn vào Aladdin. “Nếu thực sự muốn chinh phục công chúa Jasmine, tại sao không để cô ấy biết đến con người thật của ngài? Tình yêu chân thành đến từ trái tim, chứ không phải từ những điều ước phù phiếm.”
Aladdin im lặng, suy nghĩ về lời của thần đèn. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc để công chúa thấy con người thật của mình – một chàng trai nghèo khổ. Thần đèn đã làm cậu cảm nhận được sự thẳng thắn, không che giấu, không phô trương.
“Ngươi nói đúng, thần đèn,” Aladdin đáp, đôi mắt sáng lên với niềm hy vọng mới. “Ta sẽ không ước để trở thành hoàng tử nữa. Thay vào đó, ta sẽ dùng điều ước thứ hai để giúp những người nghèo khổ trong vùng này.”
Thần đèn nở một nụ cười tự hào. “Ngài thật sự đã trưởng thành, Aladdin.”
“Và ngươi là người đã giúp ta nhận ra điều đó, thần đèn,” Aladdin cười lớn, vỗ nhẹ vai thần đèn như một người bạn thật sự. “Giờ thì ta sẽ không chỉ là một chủ nhân ích kỷ nữa, mà sẽ trở thành một người bạn của ngươi.”
Cả hai cùng cười vui vẻ, và từ giây phút đó, mối quan hệ giữa họ không còn là chủ – tớ mà là những người bạn đồng hành.