Tình Bạn Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 3
Chương 3: Sự Hiểu Lầm Đầu Tiên
Aladdin và thần đèn tiếp tục tận hưởng cuộc sống trong cung điện nguy nga. Nhưng với Aladdin, những mối bận tâm của cuộc sống không chỉ xoay quanh sự giàu sang mà còn là trái tim của công chúa Jasmine. Cậu dồn hết tâm trí vào việc lên kế hoạch tiếp cận nàng, mong rằng lần này sẽ có thể khiến công chúa chú ý đến mình.
Một ngày nọ, Aladdin quyết định tổ chức một bữa tiệc xa hoa để mời tất cả mọi người từ khắp nơi đến. Cậu nghĩ rằng đó sẽ là cơ hội tốt để gây ấn tượng với công chúa, hy vọng nàng sẽ thấy cậu là một hoàng tử hào hoa. Aladdin chuẩn bị mọi thứ với sự phấn khởi, và dĩ nhiên, thần đèn cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
“Tôi muốn buổi tiệc thật hoành tráng,” Aladdin nói, giọng đầy hào hứng. “Thần đèn, ngươi có thể làm sân khấu lớn hơn và trang trí mọi thứ thật lộng lẫy không?”
Thần đèn, dù vui vẻ hỗ trợ, cũng bắt đầu lo lắng. Anh cảm thấy Aladdin đang tập trung quá nhiều vào vẻ bề ngoài, bỏ qua việc thể hiện con người chân thật của mình. “Aladdin, cậu có chắc rằng điều này sẽ giúp cậu chinh phục công chúa không? Cô ấy có lẽ sẽ muốn biết một Aladdin chân thật hơn.”
Aladdin thoáng chút bối rối. “Ngươi nói gì vậy, thần đèn? Đây là cách tốt nhất để công chúa chú ý đến ta! Ta phải trông giống một hoàng tử thật sự, như vậy mới có cơ hội chinh phục nàng.”
Thần đèn im lặng, ánh mắt buồn bã. “Aladdin, điều ta muốn nói là cô ấy sẽ thích con người thật của cậu, không phải vỏ bọc giả dối. Đừng quên rằng cậu đã quyết định không dùng điều ước để thay đổi bản thân.”
Aladdin bất ngờ cảm thấy khó chịu, cậu nghĩ thần đèn không hiểu rõ lòng mình. “Ngươi không hiểu đâu, thần đèn! Nếu ta không trông thật đặc biệt, công chúa sẽ không bao giờ để ý đến ta. Ta là người quyết định cách nào là tốt nhất cho mình.”
Thần đèn khẽ nhíu mày nhưng giữ im lặng. Anh cảm thấy rằng Aladdin đang bỏ qua tình bạn của họ để đổi lấy một điều gì đó chỉ là hư ảo. Dẫu vậy, anh vẫn làm theo yêu cầu, biến cung điện trở nên lộng lẫy với ánh sáng lung linh và hoa tươi khắp nơi.
Tối hôm đó, buổi tiệc diễn ra đúng như dự định. Công chúa Jasmine thực sự xuất hiện, được sự hoan nghênh nồng nhiệt từ tất cả mọi người. Aladdin, trong bộ trang phục rực rỡ, tự tin tiến tới và mời nàng một điệu nhảy. Nhưng Jasmine, dù lịch sự và thân thiện, lại có vẻ hơi lạnh nhạt. Nàng nhìn xung quanh cung điện xa hoa và cảm thấy có gì đó không thật lòng trong bữa tiệc này.
Khi điệu nhảy kết thúc, Jasmine nhẹ nhàng chào Aladdin rồi rời đi. Aladdin đứng đó, cảm thấy hụt hẫng, không hiểu vì sao mọi thứ không đi theo kế hoạch.
“Công chúa đã không chú ý đến ta…” Aladdin nói nhỏ, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng.
Thần đèn bước đến bên cạnh, nói một cách từ tốn, “Có lẽ nàng mong muốn thấy cậu là chính mình, Aladdin, không phải là một hoàng tử hào nhoáng. Cậu đã quá tập trung vào vẻ ngoài mà quên đi con người thật của mình.”
Aladdin cau mày, tức giận phản bác. “Ngươi thật không hiểu gì cả! Ta đã cố gắng rất nhiều để có được bữa tiệc này, và ngươi lại nói rằng tất cả là sai lầm sao? Ta nghĩ ngươi là bạn ta, nhưng ngươi không bao giờ ủng hộ những quyết định của ta!”
Thần đèn sững người lại trước lời nói của Aladdin. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi buồn và thất vọng hiện rõ trong ánh mắt. “Aladdin, ta luôn mong muốn điều tốt nhất cho cậu, vì ta coi cậu là một người bạn thật sự. Nhưng nếu cậu chỉ muốn ta là một kẻ phục vụ, ta sẽ thực hiện điều đó.”
Nói rồi, thần đèn quay đi, để lại Aladdin đứng một mình trong cảm giác vừa tức giận, vừa cô đơn. Aladdin nhìn theo bóng dáng thần đèn rời xa, bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu đã bị cuốn vào ảo mộng của sự hoàn hảo mà quên mất rằng thần đèn không chỉ là một công cụ, mà là một người bạn, người đã luôn ở bên và dành cho cậu những lời khuyên chân thành.
Cả đêm đó, Aladdin trằn trọc suy nghĩ, nhớ lại những lời thần đèn nói. Cậu chợt nhận ra mình đã cư xử quá ích kỷ và nông nổi. Cảm giác hối hận dâng tràn trong lòng. Ngày hôm sau, Aladdin tìm đến thần đèn, quyết định sửa chữa lỗi lầm của mình.
“Thần đèn, ta xin lỗi,” Aladdin nói với giọng chân thành. “Ngươi đã luôn là người bạn tốt nhất mà ta có, và ta đã không lắng nghe ngươi. Ta chỉ muốn chinh phục trái tim công chúa, nhưng lại quên rằng chính sự chân thành mới có thể làm điều đó.”
Thần đèn mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu. “Chỉ cần cậu hiểu ra, Aladdin. Ta ở đây không phải để phục vụ một chủ nhân, mà là để đồng hành cùng một người bạn.”
Từ giây phút đó, Aladdin thề rằng sẽ luôn trân trọng sự hiện diện của thần đèn như một người bạn đích thực. Cậu hiểu rằng cuộc hành trình chinh phục trái tim công chúa Jasmine không cần phải dựa vào sự hào nhoáng bên ngoài, mà bằng trái tim chân thành và lòng trung thực của chính mình.