Tình Bạn Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 7
Chương 7: Hy Sinh Thầm Lặng
Từ sau khi thần đèn được giải phóng khỏi chiếc đèn, cuộc sống của anh và Aladdin trở nên tự do hơn bao giờ hết. Họ tiếp tục đồng hành, không còn là chủ nhân và đầy tớ, mà là những người bạn bình đẳng. Tuy nhiên, họ không biết rằng tên phù thủy Jafar, dù đã bị đánh bại, vẫn chưa từ bỏ tham vọng.
Một đêm khuya, khi Aladdin đang ngủ say trong cung điện, thần đèn bất ngờ nhận ra có một năng lượng ma thuật đang di chuyển xung quanh. Nhận thấy nguy hiểm, thần đèn lập tức rời khỏi phòng của Aladdin và dò theo nguồn năng lượng tà ác. Khi anh ra đến sân sau, một hình bóng quen thuộc với đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện – đó chính là Jafar.
“Ngươi tưởng rằng ngươi có thể thoát khỏi ta dễ dàng vậy sao, thần đèn?” Jafar nói, giọng đầy hiểm ác. “Dù ngươi đã được giải phóng khỏi chiếc đèn, ta vẫn có cách khiến ngươi khuất phục.”
Thần đèn bình tĩnh đối mặt với Jafar, trong lòng không hề sợ hãi. “Ngươi không thể điều khiển ta nữa, Jafar. Sức mạnh của ngươi không đủ để chi phối ta, và ta sẽ không để ngươi làm hại Aladdin hay bất cứ ai.”
Jafar cười lạnh lùng, giơ cây gậy ma thuật trong tay, phát ra một luồng sáng đen tối. “Ngươi nghĩ rằng tình bạn của ngươi và Aladdin có thể chống lại sức mạnh của ta sao? Ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước ta và biến ngươi thành công cụ của ta một lần nữa!”
Ngay lập tức, một trận chiến dữ dội diễn ra giữa thần đèn và Jafar. Những tia sét, luồng khói đen và phép thuật bay tung tóe khắp không gian. Mặc dù thần đèn mạnh mẽ, nhưng không còn sức mạnh toàn diện như trước. Jafar đã dùng đến những phép thuật cấm để trở nên mạnh mẽ hơn, và thần đèn dần rơi vào thế yếu.
Khi thấy mình không còn cách nào chống lại sức mạnh đen tối của Jafar, thần đèn quyết định sử dụng đến phương án cuối cùng. Anh nhìn về hướng phòng của Aladdin, nơi cậu vẫn đang ngủ, trong lòng ngập tràn tình bạn và lòng biết ơn.
“Aladdin, người bạn tốt nhất của ta, xin lỗi vì ta không thể ở bên cậu thêm nữa,” thần đèn thì thầm, mắt rưng rưng. “Nhưng ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cậu.”
Với quyết tâm bảo vệ Aladdin, thần đèn sử dụng đến phần cuối cùng của sức mạnh còn sót lại – sức mạnh nguyên thủy mà chỉ có những thực thể như anh mới có. Anh tung ra một luồng sáng chói lòa, đánh thẳng vào Jafar. Luồng sáng chứa đựng tất cả những cảm xúc chân thành, sự hi sinh và tình bạn mà thần đèn dành cho Aladdin, một sức mạnh mà Jafar không bao giờ hiểu được.
Jafar hét lên đau đớn khi bị luồng sáng đánh trúng, hắn bị đẩy lùi và biến mất trong làn khói dày đặc, lời nguyền của hắn tan biến vào hư không. Nhưng cùng lúc đó, thần đèn cũng kiệt sức. Ánh sáng của anh dần mờ đi, và thần đèn ngã xuống đất, yếu ớt và gần như không còn sức lực.
Sáng hôm sau, Aladdin tỉnh dậy và cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu tìm khắp cung điện nhưng không thấy thần đèn đâu. Lo lắng, Aladdin chạy ra ngoài sân và cuối cùng tìm thấy thần đèn đang nằm bất động trên mặt đất.
“Thần đèn! Ngươi sao vậy?” Aladdin hét lên, giọng nghẹn lại vì lo lắng. Cậu đỡ thần đèn dậy, ánh mắt tràn đầy nỗi đau và lo sợ.
Thần đèn yếu ớt mở mắt, mỉm cười với Aladdin. “Ta… đã bảo vệ được cậu, Aladdin. Jafar… đã bị tiêu diệt. Nhưng ta không còn nhiều thời gian nữa…”
Aladdin lắc đầu, mắt rưng rưng, không chấp nhận sự thật đau lòng này. “Không, không thể nào! Ngươi là bạn của ta, ngươi không thể bỏ ta đi như vậy!”
Thần đèn khẽ nắm lấy tay Aladdin, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy xúc động. “Aladdin, cậu đã cho ta ý nghĩa của cuộc sống, cho ta biết rằng tình bạn thật sự là gì. Ta rất biết ơn vì đã có cậu là bạn. Dù không còn sức mạnh, ta sẽ mãi mãi là một phần của cậu, luôn ở bên cậu trong trái tim này.”
Aladdin nức nở, ôm lấy thần đèn, cảm nhận được từng nhịp đập yếu ớt của người bạn thân. “Ngươi đã làm quá nhiều cho ta rồi, thần đèn. Ta không muốn mất ngươi…”
Thần đèn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Aladdin. “Cậu không bao giờ mất ta, Aladdin. Mọi người sẽ luôn ở bên nhau, khi có tình bạn chân thành.”
Và trong ánh nắng ban mai, thần đèn từ từ biến thành những đốm sáng nhỏ, hòa vào gió, bay xa. Aladdin nhìn theo, lòng ngập tràn nỗi đau nhưng cũng đầy cảm xúc biết ơn. Cậu biết rằng dù thần đèn không còn hiện hữu bên ngoài, nhưng tình bạn của họ sẽ luôn sống mãi trong tim.
Những ngày sau đó, Aladdin tiếp tục sống và làm những điều tốt đẹp như lời hứa với thần đèn. Cậu biết rằng người bạn đặc biệt của mình đã hy sinh tất cả để bảo vệ cậu, và Aladdin sẽ luôn trân trọng ký ức về thần đèn – một người bạn không bao giờ rời xa, luôn ở bên trong tâm trí và trái tim cậu mãi mãi.