Tình Bạn Giữa Aladdin Và Thần Đèn - Chương 8
Chương 8: Điều Ước Cuối Cùng
Mất đi thần đèn là một mất mát lớn trong lòng Aladdin. Từng ngày trôi qua, cậu cảm thấy như mất đi một phần quan trọng của cuộc đời mình. Dù thần đèn đã ra đi, Aladdin vẫn không ngừng nhớ về những khoảnh khắc quý giá mà họ đã trải qua, những chuyến phiêu lưu và tiếng cười vang trong những ngày bình dị.
Một đêm nọ, khi Aladdin đang ngồi một mình bên bờ sông nơi cậu và thần đèn từng ngồi tâm sự, cậu thấy một đốm sáng nhỏ bay lơ lửng trong không gian tối mịt. Đốm sáng ấy rực rỡ, lung linh như những vì sao, và dường như đang dẫn lối cậu đến một nơi bí ẩn. Với một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, Aladdin đứng dậy và bước theo ánh sáng.
Ánh sáng ấy đưa Aladdin đến một ngọn đồi cao, nơi mà khi nhìn từ xa có thể thấy toàn bộ cung điện và vương quốc trải dài bên dưới. Tại đỉnh đồi, cậu nhìn thấy một thứ quen thuộc nằm giữa cỏ xanh: chiếc đèn thần cũ kỹ.
“Chiếc đèn… chẳng phải đã biến mất cùng với thần đèn sao?” Aladdin thầm nghĩ, tim đập rộn ràng. Cậu bước tới và cầm chiếc đèn lên, cảm thấy có một hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay.
Aladdin chậm rãi chà nhẹ lên bề mặt đèn, không dám hy vọng gì nhiều. Thế nhưng, một làn khói xanh xuất hiện, lượn lờ trong không gian và hình thành hình bóng mờ nhạt của thần đèn. Dù không rõ ràng như trước, nhưng thần đèn vẫn nở nụ cười hiền hậu, nhìn Aladdin với ánh mắt trìu mến.
“Aladdin, người bạn của ta…” Giọng thần đèn vang lên, nhẹ nhàng và tràn đầy cảm xúc. “Ta biết cậu rất nhớ ta, và cũng vì tình bạn của chúng ta mà ta có thể quay lại một lần cuối cùng. Ta đến để trao cho cậu điều ước cuối cùng của ta.”
Aladdin xúc động, không nói nên lời. Cậu đã không còn điều ước nào khi giải thoát cho thần đèn khỏi sự trói buộc. Nhưng giờ đây, thần đèn trở lại, trao cho cậu một cơ hội cuối cùng.
“Điều ước cuối cùng…” Aladdin thì thầm, nhìn thần đèn trong làn khói mờ. “Ta chỉ muốn ngươi trở lại và ở bên cạnh ta, như những ngày trước đây.”
Thần đèn khẽ lắc đầu, mỉm cười buồn bã. “Ta không thể trở lại như trước, Aladdin. Nhưng điều ước này là của cậu, vì vậy hãy dùng nó để tạo ra một điều gì đó thật sự có ý nghĩa.”
Aladdin cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu biết rằng mình không thể ích kỷ giữ thần đèn bên cạnh mãi mãi. Thần đèn xứng đáng được yên nghỉ sau tất cả những gì anh đã hy sinh. Thay vào đó, Aladdin nghĩ đến những người trong vương quốc – những người cũng cần sự giúp đỡ, như cậu từng cần sự giúp đỡ từ thần đèn.
Cuối cùng, Aladdin ngước lên, ánh mắt kiên định. “Điều ước cuối cùng của ta là tất cả những người nghèo khổ trong vương quốc sẽ có được cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc. Ta mong rằng tình yêu và sự bình yên sẽ lan tỏa khắp mọi nơi, để không ai phải trải qua cuộc sống thiếu thốn như ta từng trải qua.”
Thần đèn mỉm cười tự hào, ánh sáng quanh anh ngày càng rực rỡ hơn. “Cậu đã trưởng thành rất nhiều, Aladdin. Cậu đã hiểu được ý nghĩa thực sự của tình bạn và sự hy sinh. Ta tự hào về cậu, người bạn thân yêu của ta.”
Ngay lập tức, luồng sáng từ thần đèn lan tỏa khắp vương quốc, len lỏi qua từng ngôi làng, từng con phố. Những người dân nghèo khó bỗng cảm nhận được hơi ấm kỳ diệu, và cuộc sống của họ dần trở nên đủ đầy hơn. Những cánh đồng lúa trổ bông, nguồn nước trở nên trong lành, và mọi người đều cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa trong trái tim mình.
Aladdin nhìn theo luồng sáng ấy, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cậu biết rằng thần đèn đã biến điều ước của mình thành hiện thực, mang lại hạnh phúc cho cả vương quốc. Khi quay lại, cậu thấy thần đèn đang dần tan biến trong ánh sáng rực rỡ, nhưng nụ cười vẫn đọng lại, vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của Aladdin.
“Cảm ơn ngươi, thần đèn… Cảm ơn vì tất cả những gì ngươi đã làm cho ta và cho mọi người,” Aladdin thì thầm, nước mắt lăn dài trên má, nhưng lòng ngập tràn niềm vui và biết ơn.
Khi thần đèn hoàn toàn biến mất, Aladdin ngồi xuống, nhắm mắt lại và cảm nhận từng hơi thở của sự bình yên mà bạn mình đã để lại. Aladdin biết rằng dù không còn nhìn thấy thần đèn, nhưng anh sẽ mãi mãi sống trong tim cậu, như một người bạn thật sự.
Từ đó, Aladdin tiếp tục sống và dành cả cuộc đời mình để giúp đỡ những người khác, truyền tải tình yêu và lòng chân thành mà cậu đã học được từ thần đèn. Và trong những đêm yên tĩnh, khi nhìn lên bầu trời đầy sao, Aladdin luôn cảm thấy thần đèn đang ở đâu đó, mỉm cười và dõi theo từng bước đi của mình – như một ánh sao sáng mãi trong cuộc đời cậu.