Tình Yêu Chữa Lành - Chương 2
Chương 2: Những Khoảnh Khắc Đầu Tiên
Từ ngày đó, Minh bắt đầu thường xuyên đến lớp học của Hằng. Ban đầu, anh đến chỉ vì tò mò, nhưng dần dần, anh cảm thấy lớp học là một nơi giúp anh tìm thấy sự bình yên mà anh đã mất từ lâu. Mỗi lần cầm cọ lên, Minh cảm nhận được một phần gánh nặng trong lòng mình được giải tỏa.
Trong lớp học, Hằng luôn khuyến khích các học viên bộc lộ cảm xúc của mình qua từng nét vẽ. Cô luôn chú ý đến Minh, nhận ra rằng anh có một nỗi buồn sâu kín mà anh không thể dễ dàng chia sẻ. Nhưng cô không thúc ép, chỉ nhẹ nhàng ở bên, sẵn sàng lắng nghe khi anh cần.
Một buổi chiều, khi lớp học gần kết thúc, Minh vẫn ngồi lại, chăm chú vào bức tranh dang dở. Hằng bước đến gần, nhẹ nhàng hỏi:
Hằng (mỉm cười): “Anh có muốn nhận xét về bức tranh của mình không? Em thấy nó rất có chiều sâu.”
Minh ngẩng lên, đôi mắt anh thoáng ngạc nhiên:
Minh: “Cô thật sự nghĩ vậy sao? Tôi không nghĩ mình có khả năng vẽ vời gì đâu.”
Hằng (nghiêm túc): “Anh đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy. Mỗi nét vẽ của anh đều mang một câu chuyện. Nhìn vào bức tranh này, em cảm nhận được sự giằng xé giữa bóng tối và ánh sáng, như chính cuộc sống của anh.”
Minh im lặng, lòng anh bỗng dưng cảm thấy xúc động. Anh không ngờ rằng, qua bức tranh đơn giản này, Hằng lại có thể hiểu được tâm trạng của anh.
Minh (khẽ thở dài): “Tôi chỉ vẽ theo cảm giác thôi. Có lẽ… nó phản ánh đúng những gì tôi đang cảm nhận.”
Hằng (nhẹ nhàng): “Anh có muốn chia sẻ không? Đôi khi, việc nói ra sẽ giúp anh nhẹ nhõm hơn.”
Minh nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Hằng, đôi mắt như mời gọi sự tin tưởng. Dù mới chỉ quen biết không lâu, nhưng Minh cảm thấy Hằng là người mà anh có thể mở lòng.
Minh (khẽ): “Tôi đã từng yêu rất sâu đậm, nhưng rồi bị phản bội. Từ đó, tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Mỗi ngày, tôi sống như một cái bóng, không cảm thấy gì ngoài nỗi đau.”
Hằng lắng nghe chăm chú, không ngắt lời, chỉ để Minh nói ra hết những gì anh đã giữ kín trong lòng.
Hằng (sau một lúc): “Em hiểu rồi, Minh. Em không biết chính xác những gì anh đã trải qua, nhưng em tin rằng, ai cũng xứng đáng được yêu thương và hạnh phúc, kể cả anh. Đừng để quá khứ kiểm soát cuộc sống của anh hiện tại.”
Minh nhìn Hằng, lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp. Có lẽ, đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy mình không còn cô độc.
Minh (khẽ cười): “Cảm ơn cô, Hằng. Có lẽ… tôi cần thời gian để học cách tin tưởng lại. Nhưng ít nhất, bây giờ tôi biết mình không còn một mình.”
Hằng (mỉm cười): “Anh không một mình đâu, Minh. Và em tin rằng, với thời gian, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.”
Từ khoảnh khắc đó, giữa Minh và Hằng hình thành một sự kết nối đặc biệt. Không cần nói nhiều, cả hai đều hiểu rằng họ đã bắt đầu mở lòng với nhau, từng bước tiến gần hơn tới sự chữa lành mà họ đều khao khát.