Tình Yêu Chữa Lành - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Của Tình Yêu
Khi tình yêu của Minh và Hằng dần trở nên sâu đậm, họ cũng phải đối mặt với những thử thách mới. Quá khứ của Minh, dù anh đã cố gắng bỏ lại, vẫn quay trở lại ám ảnh anh. Một ngày nọ, người yêu cũ của Minh bất ngờ xuất hiện, khiến lòng anh đầy bối rối.
Hôm đó, sau buổi học, Minh nhận được một tin nhắn từ người yêu cũ, Lan. Cô xin lỗi về những gì đã xảy ra và ngỏ ý muốn gặp anh để nói chuyện. Minh đọc tin nhắn, cảm thấy như mọi nỗi đau trong quá khứ lại trỗi dậy. Anh không còn yêu Lan, nhưng ký ức đau buồn vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Suốt cả buổi tối, Minh trở nên lặng lẽ và xa cách. Hằng nhận ra sự thay đổi trong Minh, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên anh. Tối hôm đó, Minh không trả lời những tin nhắn của Hằng, khiến cô cảm thấy lo lắng.
Hôm sau, Hằng quyết định tìm đến nhà Minh. Khi cô đến, Minh đang ngồi một mình trong phòng, ánh mắt xa xăm. Căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn. Hằng bước vào, nhẹ nhàng gọi tên anh.
Hằng (lo lắng): “Minh, anh ổn chứ? Có chuyện gì xảy ra với anh sao?”
Minh ngẩng đầu lên nhìn Hằng, đôi mắt anh chứa đầy mâu thuẫn. Anh biết mình không thể giấu cô mãi.
Minh (thở dài, giọng trầm): “Người yêu cũ của anh, Lan, đã liên lạc với anh. Cô ấy muốn gặp lại anh… xin lỗi vì những gì đã xảy ra.”
Hằng ngồi xuống bên cạnh Minh, cô cảm nhận được sự giằng xé trong lòng anh.
Hằng (nhẹ nhàng): “Anh đã nghĩ gì về chuyện đó? Anh muốn gặp cô ấy chứ?”
Minh im lặng một lúc, rồi đáp:
Minh (giọng buồn bã): “Anh không còn yêu cô ấy nữa, nhưng… những ký ức vẫn còn đó. Anh sợ rằng mình không xứng đáng với tình yêu của em, Hằng. Quá khứ của anh… nó như một bóng đen, luôn ám ảnh anh.”
Hằng đặt tay lên tay Minh, nắm lấy nó như để truyền thêm sức mạnh cho anh.
Hằng (dịu dàng nhưng kiên định): “Minh, em hiểu nỗi sợ hãi của anh, nhưng tình yêu của chúng ta không dựa trên quá khứ. Em yêu anh vì con người hiện tại của anh, và em tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn cùng nhau. Anh không cần phải đối mặt với điều này một mình.”
Minh nhìn Hằng, cảm nhận được sự ấm áp và lòng trắc ẩn từ cô. Lời nói của Hằng như một liều thuốc xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng anh.
Minh (khẽ cười): “Cảm ơn em, Hằng. Anh biết mình cần phải đối diện với quá khứ, nhưng với em bên cạnh, anh cảm thấy mình có thể vượt qua tất cả.”
Hằng (mỉm cười): “Anh không một mình đâu, Minh. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua những khó khăn này, vì tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc mà còn là sự sẻ chia và đồng hành trong mọi thử thách.”
Minh gật đầu, trong lòng anh dâng lên một cảm giác biết ơn và tình yêu sâu đậm dành cho Hằng. Cô không chỉ là người anh yêu, mà còn là người bạn đồng hành, sẵn sàng đứng bên anh trong mọi hoàn cảnh. Với sự hỗ trợ của Hằng, Minh quyết định sẽ gặp Lan để khép lại quá khứ, đồng thời làm rõ với bản thân rằng anh đã sẵn sàng bước tiếp cùng Hằng.
Vài ngày sau, Minh gặp Lan tại một quán cà phê yên tĩnh. Họ ngồi đối diện nhau, không khí có phần ngượng ngùng và nặng nề. Lan cúi đầu, giọng cô đầy sự hối hận:
Lan (nhẹ nhàng): “Minh, em xin lỗi vì tất cả. Em đã làm tổn thương anh, và đó là điều em không bao giờ muốn. Em chỉ muốn gặp anh để nói rằng… em mong anh hạnh phúc.”
Minh im lặng lắng nghe, lòng anh không còn nặng nề như trước. Anh nhìn Lan, cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có thể buông bỏ những ký ức đau buồn.
Minh (bình tĩnh): “Cảm ơn Lan. Quá khứ đã qua rồi, và anh cũng đã tìm thấy sự bình yên cho riêng mình. Anh hy vọng em cũng sẽ tìm được hạnh phúc.”
Cuộc trò chuyện khép lại, Minh rời khỏi quán cà phê với tâm trạng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh biết mình đã sẵn sàng cho tương lai, một tương lai mà anh sẽ bước đi cùng Hằng, người đã giúp anh chữa lành và tìm lại chính mình.
Hằng đợi Minh ở công viên gần đó, và khi thấy anh đến, cô mỉm cười dịu dàng. Minh bước đến, ôm cô vào lòng, biết rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi thử thách để cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng.