Tình Yêu Đối Lập - Chương 3
Chương 3: Khủng Hoảng
Thời gian trôi qua, sự khác biệt giữa Minh và An càng ngày càng rõ ràng hơn. Minh ngày càng chìm sâu vào công việc, với những dự án lớn đòi hỏi sự tập trung và thời gian của anh. An thì ngày càng cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong mối quan hệ này, khi mà những cuộc hẹn hò và những buổi trò chuyện của họ trở nên thưa thớt.
Một buổi chiều, An đang ngồi trong quán cà phê nhỏ mà cô thường lui tới, lặng lẽ ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, đầy những suy nghĩ mâu thuẫn về Minh và mối quan hệ của họ. Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên với tin nhắn từ Minh.
“Anh phải đi công tác đột xuất trong vài tuần, An. Anh xin lỗi vì không thể gặp em trước khi đi. Khi anh về, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc thêm nhé. Anh mong em hiểu cho anh.”
An đọc tin nhắn, lòng cảm thấy trống rỗng. Cô biết công việc của Minh quan trọng, nhưng cô không thể ngăn được cảm giác rằng mình đang dần trở thành một phần không quan trọng trong cuộc sống của anh. Cô quyết định rằng đã đến lúc phải nói chuyện nghiêm túc với Minh về tương lai của họ.
Vài tuần sau, Minh trở về sau chuyến công tác. Anh gọi điện cho An, hy vọng có thể gặp cô ngay tối hôm đó.
“An, anh đã về. Tối nay chúng ta gặp nhau nhé?” Minh nói với giọng vui vẻ.
An im lặng một lát, rồi đáp: “Được, em sẽ gặp anh. Nhưng em nghĩ chúng ta cần một cuộc nói chuyện nghiêm túc.”
Minh cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của An, và anh biết rằng cuộc gặp này sẽ không dễ dàng.
Họ gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi từng là nơi họ hay đến vào những ngày đầu quen nhau. An đã đến trước và ngồi chờ Minh trong im lặng. Khi Minh bước vào, anh thấy An trông có vẻ mệt mỏi và suy tư hơn bình thường.
“An, anh biết em đang lo lắng về điều gì đó,” Minh mở lời sau khi ngồi xuống. “Anh xin lỗi vì đã không có nhiều thời gian cho em.”
An nhìn Minh, mắt cô đầy nỗi buồn. “Minh, em biết công việc của anh quan trọng, nhưng em cảm thấy chúng ta đang dần xa cách. Em không muốn là một người chỉ chờ đợi và hy vọng rằng anh sẽ có thời gian cho em.”
Minh thở dài, biết rằng những gì An nói không sai. “Anh biết, An. Nhưng anh đang phải đối mặt với rất nhiều áp lực. Anh muốn thành công trong sự nghiệp, và điều đó đòi hỏi nhiều hy sinh.”
“Nhưng còn em thì sao, Minh?” An hỏi, giọng cô nghẹn ngào. “Em cũng đang hy sinh, nhưng em cảm thấy mình không còn là ưu tiên của anh nữa. Em yêu anh, nhưng em không chắc rằng tình yêu có đủ để giữ chúng ta bên nhau nếu chúng ta không thể tìm thấy điểm chung.”
Minh im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Anh biết mình đã vô tình đẩy An ra xa, nhưng anh cũng không biết làm sao để cân bằng giữa công việc và tình yêu.
“Em muốn gì, An?” Minh hỏi, mắt nhìn sâu vào mắt cô.
An hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em muốn chúng ta dành thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này. Có lẽ chúng ta cần một khoảng thời gian xa nhau, để nhìn nhận rõ ràng hơn về những gì thực sự quan trọng với mỗi người.”
Minh cảm thấy tim mình đau nhói khi nghe những lời của An. Anh không muốn mất cô, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng họ đang gặp vấn đề nghiêm trọng.
“Anh hiểu,” Minh nói, giọng anh trầm xuống. “Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Nhưng anh không muốn mất em, An.”
An gật đầu, nước mắt bắt đầu trào ra. “Em cũng không muốn mất anh, Minh. Nhưng chúng ta cần thời gian để suy nghĩ về tương lai.”
Họ ngồi im lặng bên nhau, không biết rằng đây có thể là lần cuối cùng họ ngồi cạnh nhau như thế này. An đứng dậy, chuẩn bị ra về. Minh cũng đứng lên, bước đến bên cô.
“Anh sẽ luôn ở đây nếu em cần,” Minh nói, giọng anh run rẩy.
An không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi. Minh nhìn theo bóng dáng An rời khỏi quán cà phê, cảm giác như một phần trong tim mình đang tan vỡ. Anh biết rằng nếu không thay đổi, mối quan hệ này có thể sẽ không bao giờ quay lại như cũ.
An bước đi trong mưa, nước mắt hòa lẫn với những giọt mưa lạnh buốt. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cô biết rằng đây là bước đi cần thiết để cả hai có thể tìm ra con đường đúng đắn cho mình.