Tình Yêu Đơn Phương - Chương 4
Chương 4: Quyết Định Dũng Cảm
Ngày hôm sau, Huy quyết tâm thực hiện quyết định mà anh đã suy nghĩ suốt đêm qua. Trái tim anh đập nhanh hơn bình thường khi nghĩ về việc sẽ nói ra những điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Anh biết rằng, dù kết quả có ra sao, anh vẫn phải đối diện với cảm xúc của mình và đối diện với Linh.
Huy gọi điện cho Linh, mời cô ra gặp mặt. “Linh, em có rảnh không? Anh muốn gặp em để nói chuyện. Chỉ là… có vài điều anh cần chia sẻ với em.”
Linh ở đầu dây bên kia hơi ngạc nhiên, nhưng đồng ý. “Được rồi, anh Huy. Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê lần trước nhé?”
Chiều hôm đó, Huy đến quán cà phê trước giờ hẹn. Trời bắt đầu tối dần, những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống như phản ánh tâm trạng của anh. Anh chọn một góc ngồi yên tĩnh, nơi họ có thể trò chuyện mà không bị làm phiền.
Linh đến, vẫn nụ cười rạng rỡ như mọi khi, nhưng Huy nhận ra trong mắt cô có điều gì đó lạ lẫm. Họ ngồi đối diện nhau, và sau vài câu chào hỏi, Huy cảm thấy thời điểm đã đến.
“Linh,” Huy bắt đầu, giọng anh hơi run nhưng đầy quyết tâm. “Anh đã muốn nói điều này với em từ lâu rồi, nhưng mỗi lần đều không đủ can đảm. Nhưng hôm nay, anh không thể tiếp tục giữ nó trong lòng được nữa.”
Linh lặng lẽ nhìn Huy, trong mắt hiện lên sự lo lắng nhưng cũng đầy sự thông cảm. “Anh nói đi, Huy. Em đang lắng nghe.”
Huy hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh. “Anh đã yêu em từ lâu rồi, Linh. Từ lần đầu tiên gặp em ở tiệm sách, anh đã biết trái tim mình thuộc về em. Nhưng anh đã sợ, sợ rằng nếu anh nói ra, em sẽ từ chối và mọi thứ sẽ thay đổi. Anh biết em có thể không cảm nhận được điều tương tự, nhưng anh không thể tiếp tục che giấu tình cảm của mình nữa.”
Linh ngồi im lặng, đôi mắt cô nhìn Huy đầy cảm xúc. Rồi cô thở dài, nắm lấy tay Huy một cách nhẹ nhàng.
“Huy,” Linh nói, giọng cô nhẹ nhàng và đầy thương cảm. “Em rất quý anh, thực sự rất quý. Anh là một người bạn tuyệt vời, và em trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau. Nhưng… em không thể đáp lại tình cảm của anh theo cách mà anh mong đợi.”
Huy cảm thấy một cơn sóng đau đớn trào dâng trong lòng, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. “Tại sao vậy, Linh? Là vì em đã có người khác trong lòng, đúng không?”
Linh gật đầu, đôi mắt cô long lanh nước. “Vâng, em đã gặp một người khác, và em nghĩ anh ấy là người mà em muốn ở bên. Nhưng điều đó không có nghĩa là em không coi trọng tình bạn của chúng ta. Em rất sợ mất anh như một người bạn, Huy.”
Huy nhìn vào đôi mắt của Linh, cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Anh biết rằng mình không thể thay đổi cảm xúc của cô, và việc ép buộc chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Anh siết chặt tay Linh, cố gắng mỉm cười dù lòng đang tan nát.
“Anh hiểu, Linh,” Huy nói, giọng anh nghẹn ngào. “Anh không muốn làm em khó xử, và anh cũng không muốn mất đi tình bạn này. Dù em không thể đáp lại tình cảm của anh, nhưng anh vẫn luôn ở đây, bên em, như một người bạn thật sự.”
Linh mỉm cười, đôi mắt cô đầy biết ơn. “Cảm ơn anh, Huy. Em thật may mắn khi có một người bạn như anh. Em hy vọng anh sẽ tìm thấy người thực sự yêu anh, người mà anh xứng đáng có.”
Huy gật đầu, dù biết rằng quá trình này sẽ không dễ dàng. Buổi tối hôm đó, họ rời khỏi quán cà phê, mối quan hệ giữa họ dường như đã thay đổi mãi mãi. Huy biết rằng tình yêu của mình dành cho Linh sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng anh cũng biết rằng mình đã dũng cảm đối diện với nó, và giờ đây, anh có thể bước tiếp, dù con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai.