Tình Yêu Giữa Bác Sĩ Và Bệnh Nhân - Chương 2
Chương 2: Tình Cảm Ngầm Lén
Những ngày trôi qua, Vân Anh dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của Lâm Tuấn. Anh thường xuyên ghé thăm cô, không chỉ để theo dõi tiến triển bệnh tình mà còn để trò chuyện với cô về nhiều chủ đề khác nhau. Tình cảm giữa họ, dù bị che giấu dưới lớp vỏ chuyên nghiệp, ngày càng rõ ràng hơn với cả hai.
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành các ca khám, Lâm Tuấn quyết định dành thời gian đến phòng bệnh của Vân Anh. Khi anh bước vào, Vân Anh đang vẽ một bức tranh trên chiếc giá nhỏ bên cửa sổ. Cô ngẩng đầu lên khi nghe tiếng cửa mở, nở một nụ cười dịu dàng.
“Chào bác sĩ Lâm,” cô chào, giọng nói nhẹ nhàng.
“Chào Vân Anh,” Lâm Tuấn đáp lại, bước đến gần. “Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy ổn hơn một chút,” Vân Anh nói, đặt cây cọ xuống. “Còn anh? Có vẻ anh đã làm việc rất vất vả.”
Lâm Tuấn khẽ cười. “Công việc bác sĩ thì lúc nào cũng bận rộn, nhưng gặp em thì lúc nào anh cũng cảm thấy thoải mái hơn.”
Vân Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn trước lời nói của Lâm Tuấn. Cô biết rằng mình không nên để tình cảm phát triển quá sâu, nhưng mỗi lần gặp anh, cô lại không thể ngăn cản bản thân cảm thấy gần gũi hơn.
“Anh có muốn xem bức tranh này không?” Vân Anh hỏi, cố gắng thay đổi chủ đề.
Lâm Tuấn gật đầu. “Anh rất muốn.”
Vân Anh quay lại giá vẽ, kéo tấm vải che ra, để lộ một bức tranh chân dung. Lâm Tuấn bất ngờ khi nhận ra người trong tranh chính là anh. Bức tranh mô tả anh đang ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt tập trung và khuôn mặt đầy suy tư.
“Em vẽ anh sao?” Lâm Tuấn hỏi, ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy lòng mình ấm áp.
Vân Anh gật đầu, hơi ngượng ngùng. “Em muốn cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em, giúp em cảm thấy có động lực để tiếp tục chiến đấu.”
Lâm Tuấn nhìn bức tranh, cảm thấy một sự rung động trong lòng. Anh biết rằng tình cảm giữa họ đã vượt qua ranh giới của mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, nhưng anh không biết phải làm sao để xử lý điều này mà không làm tổn thương cả hai.
“Bức tranh này thật đẹp,” Lâm Tuấn nói khẽ, ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt trong tranh. “Nhưng có lẽ chúng ta nên…”
Anh dừng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào. Vân Anh nhìn anh, cảm thấy sự lo lắng trong ánh mắt của anh.
“Anh định nói gì?” Vân Anh hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy lo lắng.
“Anh… chúng ta không nên để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến việc điều trị,” Lâm Tuấn nói, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp. “Điều này có thể gây ra nhiều rắc rối cho cả hai.”
Vân Anh nhìn xuống, cảm thấy một nỗi buồn dâng lên trong lòng. Cô biết anh nói đúng, nhưng cô không thể phủ nhận những cảm xúc đang ngày càng lớn lên trong cô.
“Em hiểu,” Vân Anh nói nhỏ. “Nhưng anh có thể hứa với em một điều không?”
“Điều gì?” Lâm Tuấn hỏi, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
“Đừng rời xa em,” Vân Anh nói, đôi mắt cô ngước lên nhìn anh, chứa đầy hy vọng. “Em không yêu cầu gì hơn, chỉ cần anh ở bên cạnh em lúc này.”
Lâm Tuấn cảm thấy trái tim mình như bị xiết chặt. Anh biết rằng anh không nên tạo ra bất kỳ hy vọng nào, nhưng anh cũng không thể từ chối cô. Trong khoảnh khắc đó, anh quyết định sẽ không để lý trí lấn át hoàn toàn trái tim mình.
“Anh hứa,” Lâm Tuấn nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Anh sẽ không rời xa em.”
Vân Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. Cả hai ngồi đó, không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng họ đều biết rằng tình cảm này đã vượt qua ranh giới nguy hiểm. Liệu họ có thể giữ được lời hứa này mà không làm tổn thương bản thân và những người xung quanh? Câu hỏi đó vẫn chưa có câu trả lời, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với những gì đang chờ đợi phía trước.