Tình Yêu Giữa Bác Sĩ Và Bệnh Nhân - Chương 3
Chương 3: Đối Diện Sự Thật
Sau lời hứa của Lâm Tuấn, mối quan hệ giữa anh và Vân Anh dần trở nên khắng khít hơn. Mỗi ngày trôi qua, họ càng gắn bó hơn, nhưng đồng thời, những lo lắng cũng ngày càng gia tăng. Họ biết rằng tình cảm này không thể tiếp tục mà không gây ra những rắc rối lớn hơn.
Một buổi sáng, Vân Anh đột ngột bị đau thắt ngực và khó thở. Cô được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, và Lâm Tuấn là người đầu tiên có mặt. Anh cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhìn thấy Vân Anh đau đớn trên giường bệnh.
“Chuẩn bị phẫu thuật ngay,” Lâm Tuấn ra lệnh, ánh mắt anh đầy lo lắng và quyết tâm.
Trong lúc các y tá chuẩn bị cho ca phẫu thuật, Lâm Tuấn đứng bên giường bệnh của Vân Anh. Cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt khi thấy anh.
“Anh không cần lo lắng cho em quá đâu,” Vân Anh nói, giọng cô yếu ớt.
“Làm sao anh không lo lắng được?” Lâm Tuấn đáp, giọng anh rung rẩy. “Em là tất cả đối với anh.”
Vân Anh nhìn anh, đôi mắt cô chứa đầy cảm xúc. “Em sẽ cố gắng vượt qua, vì anh.”
Lâm Tuấn không thể nói gì thêm. Anh nắm chặt tay cô, hứa với lòng rằng anh sẽ làm tất cả để cứu cô. Sau đó, anh bước vào phòng phẫu thuật, lòng đầy căng thẳng.
Ca phẫu thuật kéo dài nhiều giờ, và khi kết thúc, Lâm Tuấn bước ra khỏi phòng với khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy hy vọng. Anh đã thành công trong việc ổn định tình trạng của Vân Anh, nhưng anh biết rằng cô cần thời gian dài để hồi phục.
Vài ngày sau, khi Vân Anh dần tỉnh lại, Lâm Tuấn đã đến thăm cô. Cô nhìn anh, đôi mắt cô chứa đầy nước mắt.
“Cảm ơn anh, Lâm Tuấn,” Vân Anh nói, giọng cô yếu ớt nhưng chân thành. “Anh đã cứu sống em.”
“Đó là trách nhiệm của anh,” Lâm Tuấn đáp, nhưng trong lòng anh biết rằng đây không chỉ là trách nhiệm. “Em cần phải nghỉ ngơi và không lo nghĩ quá nhiều.”
“Nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh,” Vân Anh thổ lộ, nước mắt bắt đầu lăn trên má cô. “Em biết rằng chúng ta không nên như thế này, nhưng em không thể ngăn mình yêu anh.”
Lâm Tuấn cúi đầu, cảm thấy một nỗi đau sâu sắc trong lòng. Anh biết rằng điều này không thể tiếp tục, nhưng anh cũng không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có Vân Anh.
“Vân Anh,” anh nói khẽ, ngước mắt nhìn cô, “Anh cũng không thể ngừng yêu em. Nhưng tình cảm này có thể gây ra quá nhiều đau khổ cho cả hai chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?” Vân Anh hỏi, giọng cô run rẩy. “Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này, nhưng em cũng không muốn mất anh.”
Lâm Tuấn thở dài, ánh mắt anh đầy buồn bã. “Anh không biết,” anh thú nhận. “Chúng ta cần phải tìm ra một con đường mà không làm tổn thương bản thân và những người khác.”
Cả hai ngồi im lặng, cảm nhận được sự bất lực trong tình cảnh của mình. Họ biết rằng không có giải pháp dễ dàng nào cho tình huống này, và họ phải đối mặt với sự thật rằng tình cảm này có thể không bao giờ có được một kết cục hạnh phúc.
“Anh sẽ không rời xa em,” Lâm Tuấn nói, phá vỡ sự im lặng. “Nhưng chúng ta cần phải suy nghĩ thấu đáo về tương lai. Điều quan trọng nhất là em phải hồi phục và sống một cuộc sống khỏe mạnh.”
Vân Anh gật đầu, nước mắt cô vẫn rơi. “Em hiểu. Nhưng em chỉ mong rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù cho bất cứ điều gì xảy ra.”
“Anh hứa,” Lâm Tuấn đáp, giọng anh kiên quyết nhưng cũng đầy nỗi lo âu.
Cả hai đều biết rằng họ đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời mình. Tình cảm này đã đưa họ đến những giây phút hạnh phúc nhưng cũng đầy khổ đau. Liệu họ có thể tìm ra con đường để bảo vệ tình yêu của mình mà không làm tổn thương bản thân và những người xung quanh? Câu trả lời vẫn còn xa vời, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách sắp tới.