Tình Yêu Giữa Bác Sĩ Và Bệnh Nhân - Chương 4
Chương 4: Sự Phản Đối Từ Gia Đình Và Xã Hội
Sau khi quyết định ở lại bên nhau và cố gắng giữ kín mối quan hệ, Lâm Tuấn và Vân Anh bắt đầu trải qua những thử thách lớn hơn. Tin đồn về mối quan hệ của họ dần dần lan ra trong bệnh viện, khiến nhiều người bắt đầu chú ý và bàn tán. Những ánh mắt tò mò và những lời xì xào trong hành lang bệnh viện khiến cả hai cảm thấy áp lực ngày càng tăng.
Một ngày nọ, mẹ của Vân Anh, bà Mai, bất ngờ đến thăm con gái tại bệnh viện. Khi bà bước vào phòng bệnh, Vân Anh có thể ngay lập tức cảm nhận được sự căng thẳng trên khuôn mặt của mẹ mình.
“Con khỏe không, Vân Anh?” Bà Mai hỏi, giọng bà đầy lo lắng.
“Dạ, con vẫn ổn, mẹ,” Vân Anh đáp, nhưng trong lòng cô biết rằng mẹ cô không đến đây chỉ để hỏi thăm tình trạng sức khỏe.
Sau một lúc nói chuyện về tình trạng bệnh của Vân Anh, bà Mai thở dài và ngồi xuống bên cạnh giường. Ánh mắt bà nghiêm túc, và bà nhìn thẳng vào mắt con gái.
“Vân Anh, mẹ nghe nói về chuyện của con với bác sĩ Lâm Tuấn,” bà nói, giọng bà trầm xuống.
Vân Anh cứng đờ người, tim cô đập nhanh. “Mẹ… mẹ nghe từ đâu?”
“Không quan trọng là từ đâu. Điều quan trọng là chuyện này không thể tiếp tục,” bà Mai nói, giọng bà trở nên kiên quyết. “Con có biết rằng điều này sẽ gây ra biết bao rắc rối không? Gia đình, xã hội, mọi người sẽ không chấp nhận chuyện này.”
Vân Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ. Cô biết mẹ nói đúng, nhưng cô không thể ngăn bản thân yêu Lâm Tuấn.
“Mẹ, con…” Vân Anh bắt đầu, nhưng bà Mai đã ngắt lời cô.
“Con phải chấm dứt ngay lập tức mối quan hệ này, Vân Anh. Mẹ biết con đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng tình cảm này không thể cứu con. Ngược lại, nó chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn,” bà Mai nói, giọng bà vừa lo lắng vừa cương quyết.
Vân Anh cảm thấy nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt. “Nhưng mẹ, con yêu anh ấy,” cô nói, giọng cô nghẹn ngào.
“Yêu không phải lúc nào cũng là điều đúng đắn,” bà Mai đáp, đôi mắt bà dịu lại. “Con phải nghĩ đến tương lai của mình, và của cả Lâm Tuấn nữa. Con có muốn anh ấy mất đi sự nghiệp vì con không?”
Những lời nói của mẹ như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Vân Anh. Cô biết mẹ cô không hề ác ý, mà chỉ muốn bảo vệ cô và Lâm Tuấn khỏi những hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra.
Vân Anh không thể trả lời, chỉ biết cúi đầu và khóc. Bà Mai thở dài, nắm lấy tay con gái và nhẹ nhàng vỗ về.
“Con hãy suy nghĩ thật kỹ, Vân Anh. Mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con,” bà Mai nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
Trong khi đó, Lâm Tuấn cũng phải đối mặt với áp lực từ phía bệnh viện. Ban giám đốc đã bắt đầu chú ý đến mối quan hệ của anh và Vân Anh, và một ngày nọ, Lâm Tuấn được gọi vào văn phòng của giám đốc bệnh viện, bác sĩ Trần.
“Bác sĩ Lâm, tôi đã nghe nói về mối quan hệ của anh với bệnh nhân Vân Anh,” bác sĩ Trần nói, ánh mắt ông sắc lạnh. “Anh có biết rằng điều này vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp không?”
Lâm Tuấn ngồi im lặng, cảm thấy sự lo lắng dâng lên trong lòng. Anh biết rằng điều này sẽ xảy ra, nhưng anh không thể ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
“Thưa giám đốc, tôi biết rằng tình cảm của tôi và Vân Anh có thể gây ra nhiều rắc rối, nhưng chúng tôi không có ý định làm tổn thương bất kỳ ai,” Lâm Tuấn đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đó không phải là vấn đề duy nhất. Anh còn phải đối mặt với sự phản đối từ phía gia đình bệnh nhân và cả xã hội. Tôi không thể cho phép một bác sĩ của bệnh viện này tiếp tục hành động như vậy,” bác sĩ Trần nói, giọng ông cương quyết.
Lâm Tuấn cảm thấy trái tim mình nặng nề. Anh biết rằng nếu anh tiếp tục, anh có thể sẽ mất đi sự nghiệp mà anh đã dành cả đời để xây dựng. Nhưng anh cũng không thể tưởng tượng được việc rời xa Vân Anh.
“Thưa giám đốc, tôi hiểu những lo lắng của ông, và tôi sẽ xem xét mọi việc thật kỹ lưỡng,” Lâm Tuấn nói, giọng anh trầm xuống.
Bác sĩ Trần gật đầu, ánh mắt ông dịu lại một chút. “Tôi mong anh sẽ đưa ra quyết định đúng đắn, bác sĩ Lâm. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến anh, mà còn đến bệnh viện và cả bệnh nhân.”
Lâm Tuấn rời khỏi văn phòng với tâm trạng nặng nề. Anh biết rằng anh đang đứng trước một ngã rẽ, và quyết định này có thể thay đổi cuộc đời anh và Vân Anh mãi mãi.
Tối hôm đó, Lâm Tuấn đến gặp Vân Anh. Cô đang ngồi lặng lẽ trên giường, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Khi thấy anh, cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng nó nhanh chóng tan biến khi cô nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh.
“Lâm Tuấn, có chuyện gì vậy?” Vân Anh hỏi, giọng cô run rẩy.
“Chúng ta cần nói chuyện,” Lâm Tuấn đáp, ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh vừa gặp giám đốc bệnh viện, và mọi chuyện không ổn lắm.”
Vân Anh nhìn anh, nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong mắt cô. “Em biết… Mẹ em cũng đến và bảo em rằng chúng ta không thể tiếp tục như thế này.”
Lâm Tuấn nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự run rẩy trong tay cô. “Anh cũng nhận ra điều đó, Vân Anh. Chúng ta đang làm tổn thương bản thân và cả những người xung quanh. Nhưng anh không muốn mất em.”
“Em cũng vậy,” Vân Anh nói, nước mắt cô lăn dài trên má. “Nhưng chúng ta phải làm gì? Em không muốn anh mất đi tất cả vì em.”
Lâm Tuấn im lặng, cảm nhận được sự đấu tranh trong lòng mình. Anh biết rằng quyết định này sẽ rất khó khăn, nhưng anh cũng biết rằng họ không thể tiếp tục như thế này mãi mãi.
“Anh nghĩ rằng chúng ta cần phải rời xa nhau một thời gian,” Lâm Tuấn nói, giọng anh nghẹn lại. “Ít nhất là cho đến khi mọi thứ lắng xuống và chúng ta có thể tìm ra một cách để tiếp tục mà không gây rắc rối cho ai.”
Vân Anh cúi đầu, không nói gì, chỉ biết khóc. Cô biết rằng anh nói đúng, nhưng trái tim cô như vỡ ra khi nghĩ về việc phải xa anh.
“Em hiểu,” Vân Anh nói khẽ, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng hãy hứa với em rằng chúng ta sẽ không từ bỏ nhau.”
“Anh hứa,” Lâm Tuấn đáp, nắm chặt tay cô. “Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em. Chỉ là… chúng ta cần thời gian để suy nghĩ và để mọi thứ ổn định.”
Họ ngồi đó, trong im lặng, cảm nhận được sự đau đớn của việc phải rời xa nhau nhưng cũng hiểu rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ tình yêu của họ. Trong lòng cả hai đều biết rằng tình cảm này không thể dễ dàng bị dập tắt, nhưng liệu họ có thể vượt qua những thử thách và trở ngại phía trước để tìm lại nhau? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.