Tình Yêu Giữa Bác Sĩ Và Bệnh Nhân - Chương 5
Chương 5: Quyết Định Cuối Cùng
Thời gian trôi qua, những ngày không có Vân Anh trở nên dài đằng đẵng đối với Lâm Tuấn. Dù anh đã cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trái tim anh vẫn không thể nguôi ngoai nỗi nhớ nhung cô. Cả hai đã đồng ý rời xa nhau một thời gian để suy nghĩ và để tránh những áp lực từ xã hội và gia đình. Tuy nhiên, khoảng cách này chỉ làm tăng thêm sự đau khổ và cô đơn trong lòng họ.
Một buổi chiều, sau khi kết thúc một ca trực dài, Lâm Tuấn nhận được một cuộc gọi từ Vân Anh. Giọng cô trong điện thoại yếu ớt, nhưng có một sự quyết tâm trong đó.
“Lâm Tuấn, em cần gặp anh,” Vân Anh nói khẽ, như sợ rằng nếu nói to hơn, cô sẽ không còn đủ can đảm để nói tiếp.
Lâm Tuấn cảm thấy tim mình thắt lại. “Anh sẽ đến ngay,” anh đáp, không chút do dự.
Khi Lâm Tuấn bước vào phòng bệnh của Vân Anh, anh thấy cô đang ngồi bên cửa sổ, nơi họ thường nói chuyện. Ánh nắng buổi chiều chiếu vào mái tóc cô, tạo nên một khung cảnh dịu dàng nhưng đầy u buồn. Vân Anh quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân của anh, và nở một nụ cười yếu ớt.
“Anh đến rồi,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nỗi buồn.
“Anh luôn ở đây khi em cần,” Lâm Tuấn đáp, tiến lại gần cô.
Họ ngồi xuống, im lặng trong giây lát. Lâm Tuấn cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, và anh biết rằng Vân Anh đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian qua.
“Lâm Tuấn,” Vân Anh bắt đầu, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh. “Em đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta, về mọi thứ. Em không muốn tiếp tục làm khổ anh và bản thân mình nữa.”
Lâm Tuấn cảm thấy một nỗi đau bất ngờ dâng lên trong lòng. “Em đang nói gì vậy, Vân Anh?”
“Em yêu anh, Lâm Tuấn. Nhưng em không thể tiếp tục mối quan hệ này,” cô nói, giọng cô run rẩy. “Chúng ta đã cố gắng, nhưng có quá nhiều rào cản. Em không muốn anh mất đi sự nghiệp và danh tiếng vì em. Em không thể ích kỷ giữ anh lại bên cạnh mình mà không nghĩ đến tương lai của anh.”
Lâm Tuấn nắm chặt tay cô, cảm thấy trái tim mình như bị xé toạc. “Em đừng nói như vậy. Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả vì em. Em là điều quan trọng nhất với anh.”
Vân Anh lắc đầu, nước mắt cô lăn dài trên má. “Anh không thể từ bỏ tất cả vì em. Anh là một bác sĩ giỏi, anh có một tương lai rực rỡ phía trước. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Em muốn anh sống cuộc sống của mình, đạt được những điều mà anh xứng đáng có.”
Lâm Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt cô, thấy được sự quyết tâm trong đó. Anh biết rằng Vân Anh nói đúng, nhưng trái tim anh không thể chấp nhận sự thật này.
“Vân Anh, em đang yêu cầu anh từ bỏ điều duy nhất mà anh thực sự muốn,” Lâm Tuấn nói, giọng anh nghẹn ngào.
“Không, em đang yêu cầu anh giữ lại cuộc sống mà anh đã xây dựng,” Vân Anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Em sẽ luôn yêu anh, nhưng chúng ta phải để nhau đi, để anh có thể tiếp tục con đường của mình mà không phải hối tiếc.”
Lâm Tuấn cúi đầu, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lòng. Anh biết rằng đây là điều đúng đắn, nhưng việc phải từ bỏ người anh yêu thương hơn cả cuộc sống của mình là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới.
“Anh sẽ không bao giờ quên em,” Lâm Tuấn nói khẽ, nước mắt bắt đầu trào ra. “Em sẽ luôn là một phần trong trái tim anh.”
Vân Anh mỉm cười trong nước mắt, nắm lấy tay anh. “Em cũng vậy. Em sẽ luôn nhớ về anh, và những kỷ niệm chúng ta đã có.”
Họ ngồi đó, nắm tay nhau lần cuối, cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau nhưng cũng hiểu rằng đôi khi tình yêu không đủ để vượt qua mọi rào cản. Vân Anh biết rằng cô đang làm điều đúng đắn, và Lâm Tuấn cũng phải chấp nhận điều đó.
Vài ngày sau, Vân Anh được xuất viện. Cô quyết định rời khỏi thành phố, tìm đến một nơi yên bình để sống những ngày cuối cùng của mình. Lâm Tuấn tiếp tục công việc của mình tại bệnh viện, nhưng trong lòng anh luôn mang theo hình bóng của Vân Anh.
Thời gian trôi qua, Lâm Tuấn trở thành một trong những bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực tim mạch, được nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ. Nhưng trong những khoảnh khắc yên lặng, anh vẫn nhớ về người con gái đã từng làm trái tim anh rung động, người mà anh đã yêu sâu đậm nhưng phải từ bỏ vì sự nghiệp và trách nhiệm.
Tình yêu giữa Lâm Tuấn và Vân Anh, dù ngắn ngủi và đầy rẫy những khó khăn, vẫn là một câu chuyện mà anh sẽ mang theo suốt cuộc đời. Một tình yêu đẹp nhưng không trọn vẹn, một tình yêu mà anh sẽ luôn trân trọng dù không thể ở bên nhau.