Tình Yêu Học Đường - Chương 2
Chương 2: Những Khoảnh Khắc Gần Gũi
Thời gian trôi qua, Thanh và Linh càng trở nên thân thiết. Họ thường xuyên ngồi cạnh nhau trong lớp, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống và cùng nhau làm bài tập. Mỗi ngày đến trường đối với Thanh đều trở nên đặc biệt hơn, bởi cậu biết rằng mình sẽ có cơ hội trò chuyện và ở bên cạnh Linh.
Một buổi chiều nọ, sau giờ học, Linh rủ Thanh ở lại trường một chút để cùng ôn bài cho bài kiểm tra sắp tới. Họ cùng nhau ngồi trên bậc thang dẫn lên sân thượng, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh sân trường với những hàng cây rợp bóng. Trời bắt đầu chuyển sang hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày nhuốm một màu cam rực rỡ lên cảnh vật xung quanh.
“Thanh này,” Linh khẽ lên tiếng, đôi mắt cô dõi theo những tia nắng cuối cùng đang dần biến mất, “Cậu có bao giờ nghĩ về tương lai chưa? Về những điều mà cậu muốn làm sau khi tốt nghiệp ấy.”
Thanh suy nghĩ một lúc, rồi đáp, “Mình nghĩ nhiều lắm chứ. Mình muốn trở thành một kỹ sư công nghệ. Mình luôn đam mê những thứ liên quan đến máy móc và công nghệ, từ khi còn bé mình đã thích tháo lắp mọi thứ trong nhà để xem chúng hoạt động như thế nào.”
Linh bật cười nhẹ, “Thế còn những mối quan hệ thì sao? Cậu có nghĩ đến việc sẽ có một người bạn đời cùng cậu trải qua những điều đó không?”
Thanh thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi của Linh. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, “Ừm… Mình chưa nghĩ đến điều đó một cách cụ thể. Nhưng mình nghĩ rằng, nếu có ai đó thực sự hiểu và đồng hành cùng mình, điều đó sẽ rất tuyệt vời.”
Linh mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên chút lấp lánh, “Mình cũng hy vọng sẽ tìm được một người như vậy. Một người có thể chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy cả hai. Thanh cảm thấy một luồng cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong tim. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại sợ rằng nếu mở lời, mọi thứ sẽ trở nên khác đi. Cậu nhìn sang Linh, cô bạn đang nhìn về phía chân trời, nơi những tia nắng cuối cùng đã tắt hẳn.
“Linh, cậu có nghĩ rằng… chúng ta sẽ vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp không?” Thanh hỏi, đôi mắt cậu đầy sự chân thành.
Linh quay sang nhìn Thanh, nụ cười dịu dàng nở trên môi, “Mình hy vọng là có. Nhưng quan trọng hơn, mình muốn chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp trước khi rời xa nhau. Bởi vì dù sau này có ra sao, những kỷ niệm ấy sẽ mãi ở lại trong tim chúng ta.”
Câu trả lời của Linh khiến Thanh cảm thấy ấm áp. Cậu biết rằng mình không đơn độc trong những cảm xúc này. Và có lẽ, tình cảm mà cậu dành cho Linh không chỉ dừng lại ở mức tình bạn nữa.
Buổi chiều hôm đó, dưới bầu trời hoàng hôn, Thanh và Linh tiếp tục trò chuyện, chia sẻ với nhau những mơ ước và hy vọng. Khoảnh khắc ấy, dù giản dị nhưng lại đong đầy ý nghĩa. Thanh cảm nhận được rằng tình cảm giữa họ đang dần thay đổi, và dù cậu chưa biết sẽ phải làm gì tiếp theo, cậu hiểu rằng mối quan hệ này là điều mà cậu trân trọng nhất.