Tình Yêu Lại Nở Rộ - Chương 1
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Ngân bước vào quán cà phê nhỏ nằm gọn trong con phố cũ của thành phố. Cô đã không đến đây từ ngày chia tay với người yêu cũ, Hưng. Mọi thứ dường như vẫn không thay đổi, từ không gian ấm cúng với ánh đèn vàng dịu nhẹ đến hương thơm của cà phê rang xay thoang thoảng trong không khí. Cô chọn một góc khuất gần cửa sổ, nơi cô từng ngồi hàng giờ bên Hưng, nói chuyện về đủ mọi thứ trên đời.
Khi Ngân đang nhìn ra ngoài cửa sổ, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau:
“Ngân? Là em thật sao?”
Ngân giật mình quay lại. Trước mặt cô là Hưng, với nụ cười đã từng làm trái tim cô đập loạn nhịp.
“Hưng… Anh cũng ở đây sao?” Ngân lúng túng.
“Ừ, anh vẫn thường đến đây,” Hưng nói, ánh mắt anh nhìn cô đầy bất ngờ. “Thật không ngờ lại gặp em ở đây sau ngần ấy năm.”
Ngân cười nhẹ, cố gắng giấu đi sự bối rối. “Em cũng không ngờ… Đã lâu rồi anh vẫn khỏe chứ?”
Hưng gật đầu. “Anh vẫn khỏe, công việc có chút bận rộn nhưng mọi thứ ổn. Còn em thì sao? Em vẫn ổn chứ?”
Ngân thở dài nhẹ nhàng. “Em ổn, cuộc sống cũng bình yên. Nhưng… không nghĩ lại gặp anh ở đây.”
Hưng nhìn quanh quán cà phê một lúc rồi cười. “Chỗ này vẫn không thay đổi, phải không? Vẫn là nơi mà chúng ta từng ngồi hàng giờ bên nhau.”
Ngân gật đầu, đôi mắt cô dừng lại ở chiếc bàn quen thuộc. “Đúng vậy… Những kỷ niệm cũ lại ùa về.”
“Ngân, ngồi xuống nói chuyện với anh một chút được không?” Hưng đề nghị, ánh mắt chân thành. “Anh có rất nhiều điều muốn nói với em.”
Ngân do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. “Được thôi, chúng ta ngồi nói chuyện.”
Họ cùng ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, nơi mà mọi thứ dường như vẫn như xưa. Hưng mở lời trước:
“Ngân, anh thực sự đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta sau khi chia tay. Những năm qua anh đã học được nhiều điều… và anh nhận ra rằng anh đã sai lầm.”
Ngân nhìn Hưng, không giấu được sự ngạc nhiên. “Sai lầm? Anh muốn nói gì, Hưng?”
“Anh đã quá cứng đầu, quá tự ái… Anh đã không lắng nghe em, không hiểu em đủ sâu sắc. Sau khi mất em, anh mới nhận ra em quan trọng với anh đến nhường nào,” Hưng nói, giọng anh trầm xuống.
Ngân im lặng, cảm xúc trong cô đang xáo trộn. “Nhưng chuyện đã qua lâu rồi, Hưng. Chúng ta đều đã có cuộc sống riêng.”
“Đúng, nhưng không có ngày nào anh không nghĩ về em, Ngân,” Hưng thở dài. “Anh biết anh đã để tuột mất điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nhưng giờ gặp lại em ở đây, anh cảm thấy như có một cơ hội để sửa chữa.”
Ngân nhìn thẳng vào mắt Hưng, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô biết, trái tim mình vẫn còn chút tình cảm với anh, dù đã cố gắng chôn vùi nó suốt bao năm qua.
“Hưng, em cũng từng nghĩ rất nhiều về chúng ta,” Ngân nói nhỏ. “Nhưng em không chắc rằng mọi thứ có thể trở lại như trước được nữa.”
Hưng nắm lấy tay Ngân, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh làm cô rung động. “Ngân, anh không mong muốn mọi thứ trở lại như cũ. Anh chỉ muốn chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, với những gì chúng ta đã học được.”
Ngân cảm thấy lòng mình mềm mại hơn bao giờ hết. “Chúng ta có thể thử, Hưng. Nhưng em không hứa trước điều gì…”
Hưng mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên. “Chỉ cần em cho anh một cơ hội, Ngân. Chúng ta có thể cùng nhau viết lại câu chuyện của mình.”
Ngân gật đầu, mỉm cười đáp lại. “Được rồi, Hưng. Chúng ta hãy thử lại một lần nữa.”