Tình Yêu Nơi Công Sở - Chương 3
Chương 3: Sóng Gió
Một tuần mới bắt đầu với thông báo quan trọng từ ban giám đốc: công ty sẽ tổ chức một cuộc thi giữa các nhóm dự án để chọn ra ý tưởng xuất sắc nhất. Dự án chiến thắng sẽ không chỉ được triển khai mà còn đi kèm với các cơ hội thăng tiến lớn cho những người tham gia. Cả công ty rơi vào trạng thái hối hả và căng thẳng hơn bao giờ hết.
Minh và Lan ngay lập tức cảm nhận được áp lực này. Họ biết rằng đây là cơ hội không thể bỏ lỡ để chứng minh năng lực, nhưng đồng thời cũng lo lắng về việc cạnh tranh với những đồng nghiệp khác. Sự căng thẳng dần dần len lỏi vào công việc và mối quan hệ giữa họ.
Một buổi sáng, Minh nhận thấy Lan trở nên ít nói và lạnh lùng hơn. Anh quyết định gợi ý một buổi họp nhóm để thảo luận chiến lược cho cuộc thi.
Minh: “Lan, em có rảnh không? Anh nghĩ chúng ta nên ngồi lại với nhóm để bàn kế hoạch chi tiết cho cuộc thi.”
Lan (giọng lãnh đạm): “Được, nhưng em nghĩ anh nên để các thành viên khác đưa ra ý kiến trước. Chúng ta cần có sự đa dạng trong ý tưởng.”
Minh hơi bất ngờ trước thái độ của Lan, nhưng anh cố giữ bình tĩnh. Anh hiểu rằng áp lực đang đè nặng lên cả hai, nhưng không muốn để điều đó ảnh hưởng đến công việc.
Trong cuộc họp, các thành viên trong nhóm bắt đầu trình bày ý tưởng của mình. Mỗi người đều đưa ra những quan điểm khác nhau, nhưng sự căng thẳng giữa Minh và Lan khiến không khí cuộc họp trở nên nặng nề.
Minh (thử làm dịu tình hình): “Mọi người, hãy cứ thoải mái đưa ra ý kiến. Chúng ta cần lắng nghe nhau và tìm ra phương án tốt nhất.”
Lan (khẽ nhíu mày): “Nhưng chúng ta không thể lãng phí thời gian. Em nghĩ chúng ta nên tập trung vào những ý tưởng có tiềm năng thực tế hơn.”
Sự mâu thuẫn ngầm giữa Minh và Lan dần trở nên rõ ràng hơn khi cả hai liên tục có những ý kiến trái ngược. Mọi người trong nhóm bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng không ai dám nói ra.
Buổi họp kết thúc trong sự im lặng khó xử. Sau khi các thành viên rời khỏi phòng, Minh và Lan vẫn ở lại. Minh cảm thấy cần phải giải quyết tình hình ngay lập tức.
Minh (thở dài, nhìn Lan): “Lan, chúng ta cần phải nói chuyện. Anh không muốn để sự căng thẳng này tiếp tục ảnh hưởng đến công việc.”
Lan (giọng cứng rắn): “Em chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo, Minh. Chúng ta đang đối mặt với một cuộc thi lớn, và em không muốn thất bại.”
Minh (bình tĩnh): “Anh hiểu, nhưng chúng ta không thể để áp lực này làm rạn nứt mối quan hệ công việc của mình. Anh rất tôn trọng quan điểm của em, nhưng chúng ta cần phải tìm cách làm việc cùng nhau mà không gây xung đột.”
Lan im lặng, cô nhận ra Minh nói đúng. Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy bối rối với những cảm xúc của mình. Cô muốn mọi thứ hoàn hảo, nhưng cũng không muốn mất đi sự hợp tác giữa hai người.
Lan (nhẹ nhàng hơn): “Em xin lỗi, Minh. Có lẽ em đã để áp lực ảnh hưởng đến mình quá nhiều. Chúng ta sẽ cố gắng làm việc với nhau tốt hơn.”
Minh (mỉm cười nhẹ): “Không sao đâu, anh cũng cảm thấy áp lực. Chúng ta chỉ cần nhớ rằng, cuối cùng mục tiêu chung vẫn là thành công của dự án. Chúng ta cùng nhau cố gắng, được chứ?”
Lan gật đầu, cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, mối quan hệ với Minh đã trở nên phức tạp hơn. Những cảm xúc lẫn lộn đang dần làm cho cô bối rối.
Vài ngày sau, áp lực công việc tiếp tục gia tăng khi hạn nộp dự án đến gần. Mọi người trong nhóm đều làm việc không ngừng nghỉ, nhưng sự căng thẳng giữa Minh và Lan vẫn âm ỉ. Mặc dù họ đã cố gắng thảo luận và giải quyết mọi chuyện một cách chuyên nghiệp, nhưng Minh không thể không cảm thấy rằng có điều gì đó đã thay đổi giữa hai người.
Một buổi chiều muộn, sau khi mọi người đã về hết, Minh và Lan vẫn ở lại văn phòng để làm việc. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt khi cả hai tiếp tục làm việc mà không nói chuyện với nhau.
Cuối cùng, Minh không thể chịu đựng thêm. Anh dừng lại, nhìn Lan và quyết định nói ra điều mà anh đã giữ trong lòng suốt thời gian qua.
Minh (ngập ngừng): “Lan, anh không thể tiếp tục như thế này. Anh nghĩ chúng ta cần phải thẳng thắn với nhau.”
Lan (ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Minh): “Anh muốn nói gì, Minh?”
Minh (thở dài, rồi nói chậm rãi): “Anh biết công việc quan trọng, và anh cũng biết rằng chúng ta đều rất coi trọng sự nghiệp. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng… anh đã bắt đầu có tình cảm với em.”
Lời thú nhận của Minh khiến không khí trong phòng trở nên im lặng một cách đáng sợ. Lan cảm thấy tim mình đập mạnh, cô không biết phải phản ứng ra sao.
Lan (sau một lúc im lặng): “Minh… em cũng đã cảm nhận được điều đó. Nhưng chúng ta không thể để tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Đây là một môi trường đầy cạnh tranh, và em không muốn cả hai chúng ta phải đối mặt với những rắc rối.”
Minh (nhẹ nhàng): “Anh hiểu. Nhưng anh không muốn giấu giếm cảm xúc của mình. Anh nghĩ rằng nếu chúng ta có thể đối mặt với nó một cách thẳng thắn, chúng ta có thể tìm ra cách để giữ được cả tình cảm và sự nghiệp.”
Lan nhìn Minh, ánh mắt cô lộ rõ sự bối rối. Cô cũng có tình cảm với anh, nhưng những nỗi lo lắng về sự nghiệp và môi trường làm việc vẫn khiến cô không thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Lan (nhẹ nhàng): “Minh, em cần thời gian để suy nghĩ. Em không muốn vội vàng quyết định điều gì có thể ảnh hưởng đến cả hai chúng ta.”
Minh gật đầu, anh hiểu rằng không thể ép buộc cảm xúc. Minh: “Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, Lan. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra cách tốt nhất.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự im lặng, nhưng không khí đã phần nào bớt căng thẳng hơn. Cả Minh và Lan đều biết rằng đây không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là về cách họ sẽ đối mặt với những thách thức trong sự nghiệp và cuộc sống. Liệu họ có thể tìm ra lối thoát cho cả hai? Thời gian sẽ trả lời.