Tình Yêu Qua Thời Gian - Chương 3
Chương 3: Hành Trình Tìm Lại
Những giấc mơ về Thiên Kim và Hạo Nhiên trở nên thường xuyên hơn với Nhật Nam, và mỗi lần anh tỉnh dậy, cảm giác yêu thương và nỗi đau chia cắt lại càng trở nên rõ ràng hơn. Nhật Nam biết rằng anh phải đi tìm sự thật, không chỉ cho mình, mà còn cho linh hồn của Thiên Kim đang chờ đợi.
Nhật Nam quyết định rời Hà Nội, đi về hướng Huế – kinh đô cũ của triều Nguyễn, nơi mà anh tin rằng có thể sẽ giúp anh tìm ra manh mối về Thiên Kim và Hạo Nhiên. Trên hành trình, anh đi qua nhiều ngôi làng cổ, tìm gặp những người già cả, các nhà sư và học giả để hỏi thăm về câu chuyện tình yêu bi kịch mà anh đã mơ thấy.
Một ngày nọ, Nhật Nam đến một ngôi làng nhỏ bên bờ sông Hương. Tại đây, anh gặp một bà lão tên Bà Tư, nổi tiếng với khả năng nhìn thấu quá khứ và tương lai. Khi nghe Nhật Nam kể về giấc mơ và cảm giác quen thuộc với câu chuyện về Thiên Kim và Hạo Nhiên, bà Tư mỉm cười một cách bí ẩn.
Bà Tư: “Chàng trai trẻ, những gì cậu đang trải qua không phải là điều bình thường. Cậu và Hạo Nhiên có một mối liên hệ rất mạnh mẽ. Cậu có thể chính là kiếp sau của anh ta, và tình yêu của Thiên Kim vẫn đang chờ đợi cậu hoàn thành một lời hứa chưa thực hiện được.”
Nhật Nam cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh biết mình đang tiến gần hơn đến sự thật, nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo sợ về những gì mình có thể sẽ phải đối mặt.
Nhật Nam: “Bà có biết phải làm sao để giúp Thiên Kim và Hạo Nhiên có thể gặp lại nhau không? Cháu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Bà Tư nhìn thẳng vào mắt Nhật Nam, ánh mắt bà sâu thẳm như đại dương, chứa đựng những bí mật mà người thường không thể nào hiểu được.
Bà Tư: “Có một cách, nhưng nó đòi hỏi sự hy sinh lớn từ cậu. Cậu phải đi đến một ngôi chùa cổ trên đỉnh núi, nơi mà linh hồn của Thiên Kim vẫn còn lưu lạc. Chỉ có ở đó, cậu mới có thể thực hiện nghi lễ để đưa nàng trở về. Nhưng nhớ rằng, để thành công, cậu sẽ phải đánh đổi một phần của chính mình.”
Nhật Nam biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác. Anh cảm thấy một sự thúc giục mạnh mẽ từ bên trong, buộc anh phải tiếp tục cuộc hành trình này, dù có phải đối mặt với những hiểm nguy nào. Anh cảm ơn bà Tư và rời đi, quyết tâm leo lên đỉnh núi để tìm kiếm ngôi chùa cổ mà bà đã nói.
Khi Nhật Nam đến chân núi, mặt trời đã bắt đầu lặn, bầu trời nhuộm đỏ một cách kỳ lạ. Đường lên núi gập ghềnh và đầy rẫy khó khăn, nhưng anh không hề chùn bước. Trong lòng anh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: gặp lại Thiên Kim và hoàn thành lời hứa của kiếp trước.
Đêm xuống, Nhật Nam vẫn tiếp tục leo núi trong ánh trăng mờ ảo. Gió thổi qua rừng cây, tạo ra những tiếng rì rào như tiếng thì thầm của linh hồn, nhắc nhở anh rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng. Cuối cùng, sau một hành trình dài và đầy gian nan, anh cũng đến được đỉnh núi. Trước mắt anh là một ngôi chùa cổ, bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc.
Nhật Nam (thì thầm): “Thiên Kim, ta đã đến. Ta sẽ không để nàng phải chờ đợi thêm nữa.”
Anh bước vào trong chùa, cảm giác lạnh lẽo và u ám bao trùm lấy anh. Nhưng giữa không gian ấy, anh cảm nhận được một luồng năng lượng lạ thường, như thể có ai đó đang dõi theo từng bước chân của anh. Nhật Nam tiến sâu vào trong, và tại đó, anh thấy một bóng dáng mờ ảo đứng chờ đợi.
Thiên Kim (với giọng nói nhẹ nhàng): “Hạo Nhiên, chàng đã đến. Nhưng giờ đây, ta chỉ là một linh hồn. Ta không thể trở lại bên chàng nữa.”
Nhật Nam không thể cầm lòng được, anh tiến đến gần nàng, nhưng tay anh chỉ chạm vào không khí. Anh biết rằng mình phải thực hiện nghi lễ để đưa Thiên Kim trở về, nhưng liệu anh có đủ sức mạnh để hy sinh một phần ký ức của mình, như lời bà Tư đã nói?
Câu trả lời nằm trong chính trái tim anh, và trong những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khi đối diện với Thiên Kim.