Tình Yêu Qua Thời Gian - Chương 4
Chương 4: Gặp Lại Trong Hiện Tại
Nhật Nam đứng lặng trước hình bóng mờ ảo của Thiên Kim, trái tim anh như bị bóp nghẹt bởi sự chia cách vô hình giữa hai người. Nhưng anh biết, nếu không làm gì đó, họ sẽ mãi mãi không thể bên nhau.
Nhớ lại những lời bà Tư dặn, Nhật Nam quyết định thực hiện nghi lễ để giúp Thiên Kim chuyển kiếp. Anh mở chiếc ba lô mang theo, lấy ra cuốn sách cổ mà anh đã tìm được trong một thư viện cũ ở Huế. Cuốn sách chứa những chỉ dẫn về các nghi lễ tâm linh cổ xưa, một trong số đó là cách để giúp một linh hồn chuyển kiếp.
Nhật Nam: “Thiên Kim, hãy tin ở ta. Dù có phải hy sinh tất cả, ta sẽ đưa nàng trở lại thế giới này.”
Thiên Kim chỉ nhìn anh, ánh mắt nàng chứa đựng nỗi buồn và sự hy vọng mong manh. Anh bắt đầu chuẩn bị cho nghi lễ, đặt các vật phẩm theo hình một ngôi sao năm cánh trên nền đất. Ánh trăng dần dần lên cao, chiếu sáng khuôn mặt đầy quyết tâm của Nhật Nam.
Thiên Kim: “Hạo Nhiên, chàng đã chịu quá nhiều đau khổ vì ta. Nếu điều này quá khó khăn, ta không muốn chàng phải gánh chịu thêm nữa.”
Nhật Nam: “Thiên Kim, kiếp này ta không còn là Hạo Nhiên, nhưng tình yêu ta dành cho nàng vẫn nguyên vẹn. Ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để được gặp lại nàng.”
Anh bắt đầu đọc những câu thần chú từ cuốn sách, những câu từ cổ xưa mà anh chưa từng nghe thấy trước đây. Tiếng đọc của Nhật Nam vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa vào tiếng gió rít qua rừng cây. Bầu không khí quanh anh và Thiên Kim bắt đầu thay đổi, như thể mọi thứ đang bị kéo về một thời điểm quan trọng trong quá khứ.
Luồng sáng dịu dàng từ trăng rằm chiếu thẳng vào trung tâm của ngôi sao năm cánh, nơi mà Nhật Nam đứng. Thiên Kim bắt đầu mờ dần, nhưng không phải tan biến, mà dường như đang chuyển dịch, thay đổi thành một thứ gì đó hữu hình hơn.
Thiên Kim (trong tiếng thì thầm): “Ta cảm nhận được, Hạo Nhiên. Ta đang được trở lại. Nhưng… chàng sẽ mất điều gì đó… Ta không muốn chàng phải chịu đựng…”
Nhật Nam: “Đừng lo, Thiên Kim. Chỉ cần nàng được trở lại, điều gì ta cũng sẵn sàng chịu đựng.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo những chiếc lá khô xoay vòng trong không khí. Nhật Nam cảm thấy một áp lực lớn đè lên tâm trí anh, như thể có một phần ký ức của anh đang bị rút ra. Đau đớn như bị xé toạc, nhưng anh vẫn tiếp tục, biết rằng đây là cái giá phải trả.
Luồng sáng từ trăng trở nên mạnh mẽ hơn, rồi bất ngờ, nó tắt phụt, chìm vào bóng tối. Thiên Kim đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.
Nhật Nam ngã quỵ xuống đất, mồ hôi thấm ướt trán. Anh không biết liệu mình có thành công hay không, nhưng trái tim anh nặng trĩu vì cảm giác mất mát. Anh mơ hồ nhận ra rằng mình đã mất đi một phần ký ức quý giá, nhưng không biết đó là gì.
Khi anh đứng dậy và rời khỏi ngôi chùa, Nhật Nam cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ trong lòng, như thể anh đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng. Nhưng anh vẫn không ngừng hy vọng rằng mình đã giúp Thiên Kim trở lại.
Ngày tháng trôi qua, Nhật Nam trở lại cuộc sống bình thường, nhưng luôn có một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Anh không còn mơ về Thiên Kim hay Hạo Nhiên nữa, nhưng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó rất đặc biệt trong cuộc đời anh.
Một buổi chiều, khi đang dạo bước bên bờ hồ Gươm, Nhật Nam bất ngờ nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi vẽ tranh dưới gốc cây cổ thụ. Cô gái có mái tóc đen dài, ánh mắt trầm tư. Cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy trong anh, như một điều gì đó mà anh đã quên mất từ lâu.
Nhật Nam (lẩm bẩm): “Cô ấy… tại sao mình cảm thấy như đã gặp cô ấy ở đâu đó?”
Anh bước lại gần hơn, và cô gái cũng ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng đầy ấm áp.
Cô gái: “Chào anh, anh có biết rằng bức tranh này rất giống một bức tranh cổ không? Tôi đang cố gắng tái hiện lại nó.”
Nhật Nam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một cảm giác quen thuộc, như thể cô gái trước mặt chính là người mà anh đã tìm kiếm suốt bao nhiêu kiếp.
Nhật Nam: “Xin chào… tôi là Nhật Nam. Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó.”
Cô gái (mỉm cười): “Có lẽ vậy… Tôi là Ngọc Lan, rất vui được gặp anh.”
Cả hai đứng lặng lẽ bên bờ hồ, ánh chiều tà nhuộm vàng khắp không gian. Trong khoảnh khắc đó, Nhật Nam nhận ra rằng cuộc gặp gỡ này không phải ngẫu nhiên. Định mệnh đã đưa họ trở lại với nhau, nhưng lần này, không còn rào cản nào chia cắt họ nữa.