Tình Yêu Sau Khi Ly Hôn - Chương 2
Chương 2: Sự Cô Đơn Khó Nói
Sau khi Minh và An chính thức ly hôn, cả hai bắt đầu bước vào cuộc sống mới, nhưng sự thay đổi này không hề dễ dàng. Minh chuyển đến một căn hộ nhỏ gần nơi anh làm việc, còn An ở lại căn nhà cũ, nơi mọi thứ đều gợi nhớ về cuộc sống chung của họ trước đây.
Minh, với lịch trình bận rộn, dường như cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau. Mỗi buổi tối, sau khi trở về từ công trường, anh thường ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Căn hộ nhỏ của anh lúc nào cũng yên lặng, đến mức đôi khi anh cảm thấy mình như lạc lối giữa chính cuộc đời mình.
Một buổi tối, sau khi tắm rửa và ăn qua loa, Minh ngồi xuống bàn, mở máy tính và vô thức lướt qua những tấm ảnh cũ. Những hình ảnh của anh và An trong những ngày đầu yêu nhau, những chuyến du lịch đầy kỷ niệm, và cả những bữa tối lãng mạn dưới ánh nến khiến lòng anh chùng xuống.
Minh: (thì thầm với chính mình) “Mình đã thật sự mất cô ấy rồi sao?”
Anh cảm thấy một nỗi buồn sâu lắng tràn ngập trong tim. Những ký ức về An vẫn luôn sống động, như thể chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Anh nhớ những lần An cười đùa, nhớ cách cô chăm sóc cho anh mỗi khi anh ốm, và cả những buổi tối hai người cùng nhau ngồi trên ban công, ngắm sao và trò chuyện đến khuya.
Minh: (thở dài) “Mình đã để cô ấy đi quá dễ dàng…”
Trong khi đó, An cũng không khá hơn. Cô tiếp tục sống trong căn nhà cũ, nơi mà từng góc nhỏ đều gợi nhắc về Minh. Dù công việc bận rộn giúp cô phần nào không nghĩ về cuộc sống hôn nhân đã qua, nhưng khi đêm xuống, sự cô đơn lại len lỏi vào từng suy nghĩ của cô.
Một tối nọ, An ngồi bên giường, nhìn vào chiếc nhẫn cưới mà cô đã tháo ra từ lâu. Cô cầm nó trên tay, nhớ lại ngày Minh quỳ xuống cầu hôn cô, với ánh mắt đầy yêu thương và hy vọng.
An: (tự nói với chính mình) “Tại sao mình vẫn không thể quên được anh ấy? Mình đã quyết định đúng chưa?”
Dù đã ly hôn, An vẫn còn yêu Minh, nhưng cô không thể phủ nhận rằng cuộc hôn nhân của họ đã để lại nhiều vết thương. Cô tự hỏi liệu có thể nào có một con đường quay lại, hay tất cả đã quá muộn.
Những tuần tiếp theo trôi qua trong sự lặng lẽ và buồn tẻ. Minh và An đều cố gắng bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng không ai thực sự cảm thấy hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua, họ càng nhận ra rằng cuộc sống mà không có đối phương là một cuộc sống thiếu sót.
Một ngày nọ, khi Minh đang đi dạo trong công viên gần nhà, anh bất chợt nhìn thấy An đang ngồi một mình trên ghế đá, ánh mắt cô xa xăm. Tim anh nhói lên khi thấy cô, những cảm xúc cũ tràn về như cơn lũ. Minh lưỡng lự một lúc, rồi quyết định tiến lại gần.
Minh: (nhẹ nhàng) “An… Em cũng đi dạo ở đây sao?”
An giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cô quay lại và thấy Minh đang đứng đó, với chút lúng túng hiện rõ trên gương mặt anh. Trái tim cô đập mạnh, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó xử.
An: (cố gắng giữ giọng bình thường) “Vâng… Em thường ra đây để thư giãn. Còn anh?”
Minh: (ngồi xuống bên cạnh cô) “Anh cũng vậy. Công việc dạo này bận rộn quá, anh cần phải thả lỏng.”
Hai người ngồi im lặng một lúc, không biết phải nói gì. Cả hai đều cảm thấy sự căng thẳng và lúng túng, nhưng cũng không muốn đứng dậy và rời đi. Họ vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng cũng không thể dễ dàng thừa nhận điều đó.
Minh: (nhẹ nhàng) “Anh đã suy nghĩ rất nhiều, An. Về chúng ta… và về những gì đã xảy ra.”
An quay lại nhìn Minh, đôi mắt cô lấp lánh trong ánh đèn công viên.
An: (giọng nghẹn ngào) “Em cũng vậy. Dù đã ly hôn, nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh. Về chúng ta.”
Minh im lặng, cảm nhận được sự đau đớn trong từng lời nói của An. Anh hiểu rằng, dù họ đã quyết định ly hôn, nhưng tình cảm giữa họ chưa bao giờ thực sự biến mất.
Minh: (nhẹ nhàng) “Có lẽ chúng ta đã để mất nhau quá sớm. Anh không muốn mất em thêm lần nữa.”
An nhìn vào mắt Minh, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh. Cô biết rằng họ đã xa nhau quá lâu, nhưng cũng cảm thấy một hy vọng nhỏ nhoi trỗi dậy trong lòng.
An: “Em cũng không muốn mất anh, Minh. Nhưng chúng ta phải hiểu rõ nhau hơn, nếu muốn có cơ hội bắt đầu lại.”
Cả hai ngồi lại bên nhau, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng. Đó là khoảnh khắc đầu tiên sau nhiều tháng họ thực sự cảm nhận được sự kết nối lại với nhau. Nhưng họ biết rằng, để có thể bắt đầu lại, cần nhiều hơn là chỉ những lời nói và hối tiếc. Liệu họ có thể vượt qua được những rào cản đã khiến họ xa cách, để tìm lại tình yêu đã mất?