Tình Yêu Sau Mất Mát - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Mai
Buổi chiều thứ Bảy, Tuấn bước vào quán cà phê nhỏ gần nhà, nơi diễn ra buổi họp đầu tiên của câu lạc bộ sách. Quán cà phê ấm cúng với ánh đèn dịu nhẹ, những giá sách xếp đầy những cuốn sách cũ, và một không gian tĩnh lặng, mang lại cảm giác dễ chịu cho anh. Đây là nơi anh hy vọng sẽ tìm thấy một chút bình yên giữa những xáo trộn trong lòng.
Tuấn chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào. Anh ngồi xuống, lướt qua những khuôn mặt xa lạ trong quán cà phê. Tất cả đều là những người yêu sách, nhưng không ai quen biết anh. Điều đó khiến anh cảm thấy vừa thoải mái, vừa lo lắng.
Khi anh đang chăm chú đọc lời giới thiệu của cuốn sách mà câu lạc bộ sẽ thảo luận hôm nay, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
“Chào anh, đây là chỗ ngồi của em, nhưng em thấy anh ngồi trước nên có thể chúng ta sẽ cùng ngồi được không?”
Tuấn ngẩng lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt sáng, mái tóc đen dài buông lơi, và một nụ cười ấm áp trên môi. Cô ấy là Mai.
“À, xin lỗi, anh không biết. Tất nhiên rồi, em ngồi đây đi,” Tuấn nói, cảm thấy hơi bối rối.
Mai ngồi xuống bên cạnh Tuấn, đặt cuốn sách của mình lên bàn. Khi cô nhìn vào anh, Tuấn nhận ra trong đôi mắt của Mai cũng có chút gì đó quen thuộc, một nỗi buồn không rõ ràng.
“Anh là người mới tham gia câu lạc bộ à?” Mai hỏi, giọng cô nhẹ nhàng và dễ nghe.
“Ừ, đúng vậy. Còn em?”
“Em cũng mới tham gia thôi. Thật ra, em vừa chuyển đến thành phố này không lâu. Em muốn tìm một nơi để có thể thư giãn và kết nối với mọi người, nên đã tham gia câu lạc bộ sách này.”
“Anh cũng vậy,” Tuấn đáp, nở một nụ cười nhỏ. “Anh nghĩ rằng đọc sách và gặp gỡ những người mới có thể giúp anh tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống.”
Mai nhìn Tuấn với ánh mắt đồng cảm, như thể cô hiểu rõ cảm giác mà anh đang trải qua.
“Cuộc sống đôi khi thật khó khăn, phải không anh?” Mai nói, giọng cô trầm lắng. “Nhưng em tin rằng chúng ta có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, như những trang sách này.”
Tuấn gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của Mai. Cô không chỉ là một người xa lạ, mà còn là người đang mang đến cho anh một sự đồng cảm mà anh chưa từng tìm thấy từ sau khi mất Hằng.
Buổi thảo luận về cuốn sách bắt đầu, nhưng Tuấn không thể tập trung hoàn toàn vào những gì đang diễn ra. Tâm trí anh cứ lơ lửng giữa những câu chuyện của cuốn sách và những suy nghĩ về Mai. Cô có vẻ ngoài bình dị, nhưng ẩn sau đó là một sự thấu hiểu sâu sắc và một nỗi buồn mà anh không thể không cảm nhận.
Khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Mai cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi quán cà phê, nhưng trước khi cô ra khỏi cửa, cô quay lại nhìn Tuấn.
“Nếu anh có thời gian, tuần sau em nghĩ chúng ta có thể đi dạo cùng nhau sau buổi họp không? Em muốn nghe thêm về suy nghĩ của anh về cuốn sách này,” Mai đề nghị, nụ cười nhẹ nhàng vẫn nở trên môi.
Tuấn thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi anh cảm thấy một cảm giác ấm áp trong lòng.
“Chắc chắn rồi, anh cũng rất muốn nghe thêm suy nghĩ của em,” Tuấn đáp.
Mai gật đầu và rời đi, để lại Tuấn với một cảm giác mới lạ trong lòng. Anh không biết rằng cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ dẫn đến điều gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một tia sáng nhỏ bé trong thế giới tối tăm của mình. Mai có thể là người giúp anh tìm lại niềm vui, hoặc ít nhất, giúp anh vượt qua nỗi đau mà anh đang mang.
Tuấn đứng dậy rời khỏi quán cà phê, trong lòng tràn đầy hy vọng về buổi gặp gỡ tiếp theo.