Tình Yêu Sau Mất Mát - Chương 3
Chương 3: Những Cuộc Gặp Gỡ Tiếp Theo
Sau lần gặp gỡ đầu tiên tại câu lạc bộ sách, Tuấn và Mai bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Họ cùng nhau tham gia các buổi họp của câu lạc bộ, và sau đó thường đi dạo quanh công viên hoặc ngồi trò chuyện tại quán cà phê gần nhà. Mỗi lần gặp, họ đều cảm nhận được sự thoải mái và đồng điệu mà cả hai chưa từng tìm thấy ở ai khác.
Một buổi chiều thứ Bảy, sau khi buổi thảo luận kết thúc, Mai và Tuấn quyết định đi dạo quanh công viên như thường lệ. Những tán cây xanh mát và tiếng chim hót líu lo làm không khí trở nên dễ chịu. Họ bước đi chậm rãi bên nhau, trò chuyện về cuộc sống, công việc, và những cuốn sách yêu thích.
“Anh Tuấn,” Mai ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục, “em muốn chia sẻ với anh một điều. Thật ra, em đã ly hôn cách đây không lâu. Đó là lý do em chuyển đến đây, để bắt đầu lại từ đầu.”
Tuấn ngạc nhiên nhìn Mai, nhưng không phải với ánh mắt thương hại, mà là sự đồng cảm sâu sắc.
“Anh hiểu rồi,” Tuấn nói, giọng anh nhẹ nhàng. “Anh cũng đã trải qua một mất mát lớn. Vợ anh, Hằng… cô ấy đã mất trong một tai nạn xe hơi gần một năm trước.”
Mai dừng lại, đôi mắt cô lấp lánh một sự thấu hiểu mà không cần phải diễn tả bằng lời. Cô nắm lấy tay Tuấn, như muốn truyền cho anh một chút sức mạnh.
“Em xin lỗi vì điều đó, Tuấn. Em hiểu cảm giác mất đi một người mình yêu thương là như thế nào. Em cũng đã từng mất đi những điều quan trọng trong cuộc đời mình,” Mai nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Tuấn siết chặt tay Mai, cảm nhận được sự an ủi mà cô mang lại. Cả hai đứng lặng trong giây lát, cảm nhận sự kết nối giữa hai con người đã trải qua nhiều nỗi đau trong cuộc sống.
“Cảm ơn em, Mai,” Tuấn thì thầm. “Anh biết rằng chúng ta đều có những vết thương lòng, nhưng anh thật sự cảm thấy thoải mái khi ở bên em. Em không ép anh phải quên đi Hằng, và điều đó khiến anh trân trọng em hơn.”
Mai mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp. “Em cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta không cần phải quên đi quá khứ, chỉ cần biết cách sống với nó và tìm kiếm niềm vui trong hiện tại.”
Tuấn gật đầu, họ tiếp tục bước đi bên nhau, không cần nói gì thêm. Chỉ cần sự hiện diện của nhau đã đủ để xoa dịu những vết thương trong lòng họ.
Những buổi gặp gỡ sau đó trở nên tự nhiên và thoải mái hơn. Họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống của mình, về những giấc mơ và hy vọng cho tương lai. Mai thường kể cho Tuấn nghe về những kế hoạch mà cô đã từng có trước khi cuộc sống của cô thay đổi. Còn Tuấn, anh chia sẻ với Mai về những dự định mà anh và Hằng đã lên kế hoạch nhưng chưa kịp thực hiện.
Một ngày nọ, sau một buổi chiều dài trò chuyện và cười đùa, Mai bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tuấn.
“Tuấn, anh có bao giờ nghĩ rằng mình có thể tìm thấy hạnh phúc lần nữa không?” Mai hỏi, đôi mắt cô sáng rực với sự chân thành.
Tuấn nhìn Mai, cảm nhận được một cảm xúc sâu sắc mà anh không thể diễn tả thành lời. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu thêm một lần nữa sau khi mất Hằng, nhưng giờ đây, anh không thể phủ nhận rằng Mai đã mang lại cho anh cảm giác đặc biệt.
“Anh không biết,” Tuấn thành thật đáp. “Nhưng anh biết rằng em đã giúp anh vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất. Và có lẽ, chúng ta có thể tìm thấy hạnh phúc, không phải bằng cách thay thế những gì đã mất, mà bằng cách xây dựng một thứ mới, cùng nhau.”
Mai mỉm cười, nắm chặt tay Tuấn. “Em cũng nghĩ như vậy. Hãy để chúng ta cùng nhau bước tiếp, không quên đi quá khứ, nhưng cũng không để nó ngăn cản chúng ta tìm kiếm hạnh phúc mới.”
Trong khoảnh khắc đó, cả hai biết rằng họ đã sẵn sàng để bắt đầu một chương mới trong cuộc đời, nơi mà nỗi đau và niềm vui đều có thể cùng tồn tại, và tình yêu mới có thể nảy nở từ những mảnh vỡ của quá khứ.